Ngày xưa ở phủ Tây An bên Tàu, có một người nhà già nhà giàu lắm tên là Sung Quý, vợ là Thang thị. Hai vợ chồng sanh hạ đặng bốn con trai đặt tên là Hiếu, Đễ, Trung, Tín và cùng mang chữ đệm là Khắc. Cả bốn đều thông minh, dĩnh ngộ. Người con cả là Khắc Hiếu có khả năng sắp đặt công việc và chỉ huy người làm đâu ra đó nên được cha mẹ cho cai quản gia sự. Khắc Đễ, con thứ hai, có óc doanh thương được cấp vốn đi buôn bán...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 14 Bao Công xử án Hồi 14 CHÚT XÍU MẤT ĐẦU VÌ CHỊ DÂU Ngày xưa ở phủ Tây An bên Tàu, có một người nhà già nhà giàu lắmtên là Sung Quý, vợ là Thang thị. Hai vợ chồng sanh hạ đặng bốn con trai đặt tên là Hiếu, Đễ, Trung,Tín và cùng mang chữ đệm là Khắc. Cả bốn đều thông minh, dĩnh ngộ. Người con cả là Khắc Hiếu có khảnăng sắp đặt công việc và chỉ huy người làm đâu ra đó nên được cha mẹ chocai quản gia sự. Khắc Đễ, con thứ hai, có óc doanh thương được cấp vốn đibuôn bán các nơi. Người con thứ ba là Khắc Trung học một biết mười, thimột lần đậu ngay tú tài lại có ý muốn ra làm quan nên được vợ chồng SungQuý cho ăn học để thi cao nữa. Còn Khắc Tín người con út đã hiếu học lạiđược Khắc Trung hết lòng chỉ bảo thêm nên học hành cũng tấn tới vô cùng.Khắc Tín cùng một chí hướng với anh, nên hai người quý mến nhau rất mực,khi ăn ngủ lúc học tập chơi bời đều có nhau, người nọ không rời người kianửa bước. Aâu cũng là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu vậy. Những gia đình trong vùng có con gái đến tuần cập kê thấy Sung Quýlà bậc đại phú lại có bốn con trai thẩy đều đàng hoàng chịu khó làm ăn haychăm chỉ học hành thời đều trọng vọng vợ chồng Sung Quý với hậu ý mongđược làm sui gia. Tương Quang Quốc, một phú hộ trong phủ Tây An có con gái tên làTương Thục Trinh và cũng là bạn thâm giao của Sung Quý, dĩ nhiên cũngước ao con mình sánh duyên cùng cậu Tú Khắc Trung “cái cậu bảnh trai, tốttướng, tài cao tất sau này phải đỗ đạt làm quan to” như ông thường tấm tắcnói với vợ con vậy. Thấy vợ cũng vun vào, Tương Quang Quốc mừng lắm chờ dịp thuậntiện sẽ dọ xe, ý Sung Quý ra sao. Bởi vậy tuy nhiều người tới làm mai choTương Thục Trinh cậu này cậu nọ, song họ Trương cũng khéo dùng kế hoãnbinh lấy cớ “cháu nọ còn nhỏ dại lắm, xin để thư thả.” Ít lâu sau, nhân nhà có kỵ, họ Tương mời bạn qua dự tiệc. Trong lúcchén tôi chén bác, Sung Quý thấy Thục Trinh lễ phép đứng hầu rượu mớihỏi: - Chà, cháu Thục Trinh chóng lớn quá, năm nay cháu bao nhiêu tuổirồi bác? - Cháu tuổi Thân. Tết này vừa 17, bác à. Aáy nó chỉ được cái lớn đầuchớ còn ngu dại lắm. - Uùi chà, thì hãy cứ được như cháu cũng có phước chán. Aø, mà bácđã nhận lời nơi nào cho cháu chưa? Tương Quang Quốc nhắp một hớp rượu, khà một tiếng lớn rồi mớichậm rãi trả lời: - Chưa đâu bác à. Một vị ngồi cùng mâm chắc là quen với cả hai đàng liền nói xen vô: - Tôi đề nghị cháu Thục Trinh nhà này lấy cháu Khắc Trung con thứba bác Sung Quý đây thì đẹp đôi lắm. Thực là trai tài sánh duyên cùng gáisắc. Vả lại gái 17 lấy chồng 20 vừa lắm. Các bác nghĩ tôi nói có phải không? - Này cô Cử Trinh, cô bảo tụi nó tiếp thêm rượu ra đây nhé. Thục Trinh khẽ đáp: “Dạ” rồi len lỏi đi qua các bàn tiệc kêu ngườinhà. Thục Trinh tới mâm nào là lại được kêu một điều cô Cử, hai điều cháuCử. Nàng tuy xấu hổ nhưng cũng thấy vui vui. Toàn phủ Tây An này đềubiết hai năm nữa cậu Tú Khắc Trung sẽ đi thi Cử Nhân. Với cái tài xuấtchúng của cậu, ai cũng cho là cậu phải đậu cái một, y như lần thi tú tài nămngoái. Thục Trinh cũng tin như vậy. Dưới mắt nàng tối nay mọi người xungquanh đều đáng mến cả, nhất là ông bố chồng tương lai của nàng mới khảkính làm sao! Ít lâu sau, Sung Quý chọn ngày lành tháng tốt cậy người mai mối tớihỏi Thục Trinh cho Khắc Trung. Vợ chồng Tương Quang Quốc hoan hỉ nhận lời. Rồi thì lễ nhỏ, lễ lớnđều được đàng trai tuần tự tổ chức theo đúng phong tục và nhiều khi đầy đủhơn cả sự ước mong của nhà gái. Người ta trầm trồ khen ngợi, người ta xầmxì bảo nhau: “Đám cưới này hẳn linh đình”. Xuân qua, Hạ tới từ lâu và nay đã hầu tán. Một bữa vợ Tương QuangQuốc bảo chồng: - Thắm thoát đã sắp sang Thu. Chẳng còn bao lâu nữa con Thục Trinhsẽ về nhà chồng. Thiếp nhớ ra mình đã quên chưa đưa con nó lên bạch vớicác vị Hòa thượng trên chùa Tử Vân, cho đủ lễ với bà con. Tương Quang Quốc gật đầu đáp: - Chút xíu nữa ta cũng quên mất chớ. Thôi nàng khá đưa con lên chùangay sáng nay đi, kẻo mai mốt lại mắc bận. Tới chùa, mẹ con Thục Trinh được ba vị Hòa thượng trụ trì tại đâytiếp đón vui vẻ. Vốn ba thầy chùa này có họ với Tương Quang Quốc, vìchán nản trần tục nên thí phát quy y. bả ba vị đều trọng tuổi, đạo hạnh caosiêu tên tục là Tương Gia Ngôn, Tương Đại Hành và Tương Thới Hòa. Lễ Phật xong xuôi, mẹ Thục Trinh nói: - Bạch cụ, chúng tôi định đến ngày 10 tháng 8 sẽ làm lễ vu quy chocháu đây. Để hôm đó thỉnh nhà chùa xuống chứng kiến cho cháu nó đượcthêm may mắn. Hòa thượng Tương Gia Ngôn vuốt chòm râu bạc cười đáp: - Xin bà miễn thứ cho, thiệt tình bần tăng đây không xuống dự lễ đượcnhưng sẽ cố gắng đến mừng cháu trước ngày cưới. Rồi 4 người nói sang chuyện đạo giáo trong khi Thục Trinh khôngbiết nói gì đành chắp tay đứng mộ ...