Danh mục

Bao Công xử án - Hồi 20

Số trang: 31      Loại file: pdf      Dung lượng: 227.16 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (31 trang) 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bao Cô Xưa, tại quận Hà Nam Huyện Hà Chiêu bên tàu, có hai anh em họ Huỳnh, Huỳnh sĩ Lương là anh, em là Huỳnh Sĩ Mỹ. Năm Sĩ Lương mười sáu xuân xanh và Sĩ Mỹ mới mười bố thì Huỳnh bà rồi đến Huỳnh ông lần lượt cưỡi hạc quy tiên, cách nhau chưa đầy một năm. Bữa cất đám Huỳnh ông trời sầu đất thảm, mưa lai rai từ sớm tới chiều không dứt hột khiến ông già bà cả trong làng càng thêm xót thương cho hai mái đầu xanh. Dân làng chẳng ai bảo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 20 Bao Công xử án Hồi 20 VỤ ÁN CÁI CHỔI Xưa, tại quận Hà Nam Huyện Hà Chiêu bên tàu, có hai anh em họHuỳnh, Huỳnh sĩ Lương là anh, em là Huỳnh Sĩ Mỹ. Năm Sĩ Lương mười sáu xuân xanh và Sĩ Mỹ mới mười bố thì Huỳnhbà rồi đến Huỳnh ông lần lượt cưỡi hạc quy tiên, cách nhau chưa đầy mộtnăm. Bữa cất đám Huỳnh ông trời sầu đất thảm, mưa lai rai từ sớm tớichiều không dứt hột khiến ông già bà cả trong làng càng thêm xót thươngcho hai mái đầu xanh. Dân làng chẳng ai bảo ai, tìm mọi cách giúp đỡ anh em họ Huỳnh.Nhưng với ai Sĩ Lương cũng lễ phép khước từ và nói: - Nhờ trời, ba má cháu quy tiên có để lại cho anh em cháu ít tài sản.Cháu sẽ cố gắng gây dựng lại cơ đồ, và nuôi em cháu. Chừng nào thất bại,cháu xin cô bác giúp đỡ sau. Mọi người chẳng biết nói sao đành yên lặng ra về, lòng không khỏikhâm phục chàng trai trẻ có chí khí hiên ngang, có đầu óc tự cường. Sau khi lo cho cha mồ yên mả đẹp, Sĩ Lương ngày ngày dắt trâu rađồng tiếp tục công việc đồng áng trên mảnh ruộng do cha để lại. Còn Sĩ Mỹở lại nhà, lo cơm nước, nấu cám, băm bèo nuôi đôi lợn, thế cho Sĩ Lương.(công việc này do Sĩ Lương cáng đáng từ lúc Huỳnh bà qua đời). Nhờ Huỳnh ông, lúc sanh tiền, khéo lo xa, chỉ dạy cho việc cấy càynên nay Sĩ Lương cũng không bỡ ngỡ lắm. Năm ấy, nhờ trời, vụ lúa được mùa, lại thêm dân làng sẵn có cảm tìnhvới Sĩ Lương bảo nahu giúp đỡ bằng cách mua lại thóc với giá cao, nên SĩLương có được một số vốn khá để tiếp tục làm ăn. Thấm thoát đã tới kỳ giỗ đầu Huỳnh ông. Bữa đó, trên đường đi thămmột cha về, Sĩ Lương bảo em: - Em cố gắng chăm nom việc nhà. Hôm nọ em mải chơi để heo đói,anh có rầy la em và em có ý giận hờn anh, như thế là không phải. Sĩ Mỹ vẫn lặng lẽ đi bên anh. - Em nên biết rằng lúc cha còn sống, anh cũng đã nhiều lần oán chatrách mẹ bắt anh phải bớt rong chơi mà tập làm việc cho quen. Từ lúc mẹcha đều khuất núi, anh mới nhận thấy là anh đã lầm. Càng nghĩ lại, anh thấythương cha nhớ mẹ. Giả tỉ các người không răn dạy anh thì chúng ta đâu cóngày nay. Phải trách mắng em, lòng anh đâu có vui sướng gì… Sĩ Mỹ ôm lấy anh khóc nức nở, như muốn tạ lỗi mà chẳng nói lên lời,Sĩ Lương biết ý, vỗ về em mà rằng: - Nay em đã hiểu ra, anh rất mừng. Thôi em nín đi. Từ bữa đó, hai anh em càng thương yêu nhau hơn và Sĩ Mỹ khôngbao giờ dám trái lời anh. Ba năm sau, mãn tang cha, Sĩ Lương nay đã mười chín tuổi được bàcon cô bác mến thương làm mai hết đám này tới đám khác. Nhưng Sĩ Lương cương quyết chối từ mà rằng: - Cô bác có lòng thương muốn gây dựng cho cháu, cháu rất đội ơn,hiềm một nỗi em cháu còn nhỏ dại. Nay cháu lập gia đình tất nó lủi thủi mộtmình một bóng, nghĩ mà tội nghiệp… Ông chú Sĩ Lương xua tay nói: - Chú có khuyên anh lấy vợ mà ruồng bỏ em đâu. Anh có vợ thì vợanh nó đỡ đần, nhà thêm người, thêm chân thêm tay, em anh có rảnh tay làmviệc đồng áng chung với anh có hơn không? Sĩ Lương chẳng chịu: - Ôi thôi, khổ thân nó chú ơi… Bà cô Sĩ Lương đáp: - Thằng này lạ thiệt. Không biết lo thân, ở già mãi sao? Sĩ Lương cười xoà: - Cô bác thư thả cho cháu “ở giá” vài năm nữa, chờ em cháu lớn khôn,cháu lo cho nó xong rồi sẽ tính đến chuyệ cháu cũng chẳng muộn nào. Giữ đúng lời hứa, đến năm Sĩ Mỹ hai mươi tuổi, Sĩ Lương nhờ ngườimai mối hỏi nàng Trương Nguyệt Anh làm vợ cho Sĩ Mỹ. Về nhà chồng ítlâu, nàng Nguyệt Anh tỏ ra rất đảm đang, hiền hậu, đoan trang và rất mựcthương chồng kính anh, khiến ahi anh em họ Huỳnh rất đẹp lòng. Hai Năm sau, Sĩ Lương cũng kết duyên tần tấn với nàng Lý Thị.Trước cảnh anh em họ Huỳnh thương nhau như thể chân tay, hai chị em dâucũng chóng trở nên thân thiết với nhau. Xem ra thì Lý thị nhan sắc có phần thua kém Nguyệt Anh và lại vụngvề, không chăm bằng em dâu. Thành thử bao nhiêu công việc do NguyệtAnh lãnh đủ. Có lần Nguyệt Anh than phiền với Sĩ Mỹ thì bị chồng mắngcho một trận nên thân. Từ đó nàng khôn giám suy bì, ganh tỵ với chị dâunữa. Sĩ Lương thấy vợ ỷ mình phận trên có ý làm biếng nên một bữa nhânlúc cùng Sĩ Mỹ đi làm đồng mới bàn với em rằng: - Anh em ta bây giờ còn ở chung với nhau nhưng mai sau có con cái,nhà cửa chật hẹp tất phải ở riêng mỗi người một nơi. Anh không muốn vợanh lười biếng quen thân nên anh định từ nay công việc trong nhà đều bắt Lýthị và Nguyệt Anh phân công đảm nhiệm. Chẳng hay ý em thế nào? - Em chịu ơn anh đã nhiều nay vợ em có phải cực nhọc cũng chẳng cóchi mà phàn màn. Xin anh đừng nghĩ vậy, mà đau lòng em. - Em hiểu lầm anh rồi. Anh đâu có định thử lòng em. Nếu em muốngiúp lại anh thì em nên chiều theo ý anh. - Anh dạy sao em xin tuân lời. Thế là ngay chiều đó, lúc đi làm về, Sĩ Lương gọi vợ và em dâu lênbảo hai người từ nay ...

Tài liệu được xem nhiều: