Bao Công xử án - Hồi 21
Số trang: 31
Loại file: pdf
Dung lượng: 228.59 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Đất Tây Hộ bên Tàu, có người Trìng Vĩnh ỷ cha mẹ có chút của cải, nên tuy hắn còn trẻ mà đã ham cờ bạc rượu chè, ưa rong chơi hơn là làm việc. Cha mẹ răn dạy nhiều lần mà chẳng được, hắn vẫn chứng nào tật ấy. Tới khi song thân lần lượt cưỡi hạc quy tiên, hắn hết chỗ nương tựa, mới cuống cuồng lo lập thân. Tính tới tính lui, hắn không biết làm gì để sống bây giờ. Muốn làm thầy thì chữ không đủ. Tính xoay làm thợ thì chẳng cò chuyên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 21 Bao Công xử án Hồi 21 GIANG NGẠN HẮC LONG Đất Tây Hộ bên Tàu, có người Trìng Vĩnh ỷ cha mẹ có chút của cải,nên tuy hắn còn trẻ mà đã ham cờ bạc rượu chè, ưa rong chơi hơn là làmviệc. Cha mẹ răn dạy nhiều lần mà chẳng được, hắn vẫn chứng nào tật ấy.Tới khi song thân lần lượt cưỡi hạc quy tiên, hắn hết chỗ nương tựa, mớicuống cuồng lo lập thân. Tính tới tính lui, hắn không biết làm gì để sống bây giờ. Muốn làmthầy thì chữ không đủ. Tính xoay làm thợ thì chẳng cò chuyên môn. Cũngmuốn đi buôn nhưng buôn nhỏ thì hắn chê là vất vả ít lời, mà buôn lớn thìkhông đủ vốn. Thật là nan giải. Hắn bèn đến vấn kế mấy tên sâu rượu và đệtử của thần đổ bác. Trong bọn có một tên râu rậm cười ngất rồi bảo TrìnhVĩnh: - Cái chuyện đó dễ ợt mà anh phải băn khoăn lo lắng, trông tức cườiquá. Mất chầu rượu cho cả bọn thì ta mách nước cho. Chịu không? Mấy tên khác khoái trí hoan nghênh ầm ĩ. Trình Vĩng cũng sốt sắng đáp: - Chịu chớ! Nói đi, nói đi! Tên râu rậm chậm rãi hỏi Vĩnh: - Hiện giờ anh có số vốn là bao nhiêu? - Tôi thì chẳng có đồng nào. Còn về của cải cha mẹ để lại, thì tiền mặtkhông có, nhưng có ba đám ruộng và một căn nhà. - Vậy cũng tạm đủ với cái nghề ta sẽ chỉ cho anh. Gần đây có một bếnđò, khách qua lại đông lắm, thường không có chỗ trọ. Vậy anh hãy bánruộng và nhà đi tới đó mà mở tiệm ngủ ắt phải sống được. Ta xem ra chỉ cónghề đó hợp với khả năng anh thôi. Mọi người đều khen là phải. Thế là ít lâu sau, Trình Vĩnh bán hếtruộng nhà đem tiền lên mở nhà ngủ nơi bờ sông. Vốn lười lại quen chạy dông nên hắn bực bội lắm vì cứ phải cầm chânở nhà lo hết khách nọ đến khách kia. Cuối cùng, hắn mướn một người tàiphú tên là Trương Vạn trông nom thế cho hắn, để được rảnh rang. Hắn bắttài phú lập sổ sách phân minh ghi tên họ khách trọ cùng các khoản tiền thâuxuất của nhà ngủ, mà muốn khuếch trương tất nhiên cần có thêm vốn. Để giải quyết vấn đề này, hắn ngấp nghé mấy cô gái nhà giàu tính lấylàm vợ, nhưng chẳng ai chịu cả. Đối với hắn lẽ sống chỉ thu gọn vào có mộtchữ: “tiền”, phải, tiền thật nhiều, bất cứ bằng cách nào cũng được. Một khi đã có định kiến như vậy, dĩ nhiên là hắn rình cơ hội để thựchiện ý muốn. Và cơ hội ấy đã đến cho hắn. Chiều hôm đó Vĩnh trở về tiệm ngủ sau khi rượu đã xoàng xoàng. Lúcđi ngang qua dãy phòng trọ, hắn bỗng đứng phắt lại, miệng lẩm bẩm: - Hình như mìng vừa nghe thấy tiếng khua bạc lanh canh ở đâu đây. Hắn lắng tai nghe một lát rồi nhẹ nhàng tiến đến căn phòng cuối, ghémắt vào khe mắt dòm vô. Trên chiếc giường gỗ kê ở góc nphòng, một ông thầy chùa, quần áonâu sồng, đang kiểm lại một túi bạc đầy. Trình Vĩng lẩm bẩm: “chà lắm bạc quá. Phen này ta giàu to rồi”. Đoạnhắn lùi lại rồi bước mạnh tới, đẩy cửa vô phòng nhà sư và lớn tiếng nói: - Nhà chùa đem bạc đi đâu mà lắm thế. Thầy tên chi, ở đâu tới vậy? - A di đà Phật, tôi là Tiểu Giang Long vâng lệnh sư thầy của tôi đemmột trăm lượng bạc của thập phương cúng giàng về xây chùa mới. - Sao thầy không đi thẳng lại ghé đây làm chi? - Gần tết nên đò không chịu đi xa thành ra phải đi từng chặng ngắn,biết sao bây giờ. Mai tôi lại ra đón đò khác đi tiếp. - Thầy đi như vầy… một mình hay là còn ai nữa? - Không, tôi đi có một mình thôi. Sư thầy tôi đã về trước rồi. Trình Vĩnh mắt long lanh nhìn túi bạc, miệng giả bộ nói với nhà chùa: - Thầy nên coi chừng. May tôi là chủ trọ biết thầy lắm bạc thì khôngsao, chớ kẻ khác dòm thấy có thể động lòng tham tìm cách hại thầy để cướpđó. Vậy thầy nên đề phòng rủi ro, chớ để ai biết thầy có bạc nhé. Cửa phòngnày không có chốt cài bên trong nhưng thầy cứ yên tâm vì khi đã biết thầycó bạc thì tôi có bổn phận trông nom cho thầy. Sãi Giang Long nghe vậy vội vã thu hết bạc vào túi vải rồi giấu xuốnggầm giường miệng không ngớt cám ơn Trình vĩnh. Tên chủ trọ khoác tay đáp: “Có chi mà ơn với huệ” rồi hắn mỉm cười lui ra. Rời phòng Sài Giang Long, Trình Vĩnh đi ra phía trước tiệm ngủ kiếmtài phú Trương Vạn và hỏi rằng: - Tối nay được mấy khách trọ? - Chỉ có một mạng thôi là ông thầy chùa. - Uûa có ba người đến bữa qua đi rồi sao? - Đi từ sáng nay rồi. - Thiệt sao. Trương Vạn mở tủ lấy cuốn nhật ký lật trang ghi bữa nay và nói vớichủ: - Ông coi tôi có vô sổ đàng hoàng, đâu dám làm điều bậy bạ. Trình Vĩnh mắt nhìn xuống sổ miệng đọc: - Ngày hai sáu tháng mười hai, ba khác đến một đàn ông là NguyễnTạo, hai đàn bà là Vương thị và Phan thị. Ngày hai bảy tháng chạp sáng bakhách nữa qua đi, chiều một khách đến là Sãi Giang Long. Thâu vô tiềntrọ… Trình Vĩnh đọc đến đây gập sổ vào và nói: - Lời ghi rành mạch đầy đủ, sổ sách lại đóng tốt thế này, để cả mấ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Công xử án - Hồi 21 Bao Công xử án Hồi 21 GIANG NGẠN HẮC LONG Đất Tây Hộ bên Tàu, có người Trìng Vĩnh ỷ cha mẹ có chút của cải,nên tuy hắn còn trẻ mà đã ham cờ bạc rượu chè, ưa rong chơi hơn là làmviệc. Cha mẹ răn dạy nhiều lần mà chẳng được, hắn vẫn chứng nào tật ấy.Tới khi song thân lần lượt cưỡi hạc quy tiên, hắn hết chỗ nương tựa, mớicuống cuồng lo lập thân. Tính tới tính lui, hắn không biết làm gì để sống bây giờ. Muốn làmthầy thì chữ không đủ. Tính xoay làm thợ thì chẳng cò chuyên môn. Cũngmuốn đi buôn nhưng buôn nhỏ thì hắn chê là vất vả ít lời, mà buôn lớn thìkhông đủ vốn. Thật là nan giải. Hắn bèn đến vấn kế mấy tên sâu rượu và đệtử của thần đổ bác. Trong bọn có một tên râu rậm cười ngất rồi bảo TrìnhVĩnh: - Cái chuyện đó dễ ợt mà anh phải băn khoăn lo lắng, trông tức cườiquá. Mất chầu rượu cho cả bọn thì ta mách nước cho. Chịu không? Mấy tên khác khoái trí hoan nghênh ầm ĩ. Trình Vĩng cũng sốt sắng đáp: - Chịu chớ! Nói đi, nói đi! Tên râu rậm chậm rãi hỏi Vĩnh: - Hiện giờ anh có số vốn là bao nhiêu? - Tôi thì chẳng có đồng nào. Còn về của cải cha mẹ để lại, thì tiền mặtkhông có, nhưng có ba đám ruộng và một căn nhà. - Vậy cũng tạm đủ với cái nghề ta sẽ chỉ cho anh. Gần đây có một bếnđò, khách qua lại đông lắm, thường không có chỗ trọ. Vậy anh hãy bánruộng và nhà đi tới đó mà mở tiệm ngủ ắt phải sống được. Ta xem ra chỉ cónghề đó hợp với khả năng anh thôi. Mọi người đều khen là phải. Thế là ít lâu sau, Trình Vĩnh bán hếtruộng nhà đem tiền lên mở nhà ngủ nơi bờ sông. Vốn lười lại quen chạy dông nên hắn bực bội lắm vì cứ phải cầm chânở nhà lo hết khách nọ đến khách kia. Cuối cùng, hắn mướn một người tàiphú tên là Trương Vạn trông nom thế cho hắn, để được rảnh rang. Hắn bắttài phú lập sổ sách phân minh ghi tên họ khách trọ cùng các khoản tiền thâuxuất của nhà ngủ, mà muốn khuếch trương tất nhiên cần có thêm vốn. Để giải quyết vấn đề này, hắn ngấp nghé mấy cô gái nhà giàu tính lấylàm vợ, nhưng chẳng ai chịu cả. Đối với hắn lẽ sống chỉ thu gọn vào có mộtchữ: “tiền”, phải, tiền thật nhiều, bất cứ bằng cách nào cũng được. Một khi đã có định kiến như vậy, dĩ nhiên là hắn rình cơ hội để thựchiện ý muốn. Và cơ hội ấy đã đến cho hắn. Chiều hôm đó Vĩnh trở về tiệm ngủ sau khi rượu đã xoàng xoàng. Lúcđi ngang qua dãy phòng trọ, hắn bỗng đứng phắt lại, miệng lẩm bẩm: - Hình như mìng vừa nghe thấy tiếng khua bạc lanh canh ở đâu đây. Hắn lắng tai nghe một lát rồi nhẹ nhàng tiến đến căn phòng cuối, ghémắt vào khe mắt dòm vô. Trên chiếc giường gỗ kê ở góc nphòng, một ông thầy chùa, quần áonâu sồng, đang kiểm lại một túi bạc đầy. Trình Vĩng lẩm bẩm: “chà lắm bạc quá. Phen này ta giàu to rồi”. Đoạnhắn lùi lại rồi bước mạnh tới, đẩy cửa vô phòng nhà sư và lớn tiếng nói: - Nhà chùa đem bạc đi đâu mà lắm thế. Thầy tên chi, ở đâu tới vậy? - A di đà Phật, tôi là Tiểu Giang Long vâng lệnh sư thầy của tôi đemmột trăm lượng bạc của thập phương cúng giàng về xây chùa mới. - Sao thầy không đi thẳng lại ghé đây làm chi? - Gần tết nên đò không chịu đi xa thành ra phải đi từng chặng ngắn,biết sao bây giờ. Mai tôi lại ra đón đò khác đi tiếp. - Thầy đi như vầy… một mình hay là còn ai nữa? - Không, tôi đi có một mình thôi. Sư thầy tôi đã về trước rồi. Trình Vĩnh mắt long lanh nhìn túi bạc, miệng giả bộ nói với nhà chùa: - Thầy nên coi chừng. May tôi là chủ trọ biết thầy lắm bạc thì khôngsao, chớ kẻ khác dòm thấy có thể động lòng tham tìm cách hại thầy để cướpđó. Vậy thầy nên đề phòng rủi ro, chớ để ai biết thầy có bạc nhé. Cửa phòngnày không có chốt cài bên trong nhưng thầy cứ yên tâm vì khi đã biết thầycó bạc thì tôi có bổn phận trông nom cho thầy. Sãi Giang Long nghe vậy vội vã thu hết bạc vào túi vải rồi giấu xuốnggầm giường miệng không ngớt cám ơn Trình vĩnh. Tên chủ trọ khoác tay đáp: “Có chi mà ơn với huệ” rồi hắn mỉm cười lui ra. Rời phòng Sài Giang Long, Trình Vĩnh đi ra phía trước tiệm ngủ kiếmtài phú Trương Vạn và hỏi rằng: - Tối nay được mấy khách trọ? - Chỉ có một mạng thôi là ông thầy chùa. - Uûa có ba người đến bữa qua đi rồi sao? - Đi từ sáng nay rồi. - Thiệt sao. Trương Vạn mở tủ lấy cuốn nhật ký lật trang ghi bữa nay và nói vớichủ: - Ông coi tôi có vô sổ đàng hoàng, đâu dám làm điều bậy bạ. Trình Vĩnh mắt nhìn xuống sổ miệng đọc: - Ngày hai sáu tháng mười hai, ba khác đến một đàn ông là NguyễnTạo, hai đàn bà là Vương thị và Phan thị. Ngày hai bảy tháng chạp sáng bakhách nữa qua đi, chiều một khách đến là Sãi Giang Long. Thâu vô tiềntrọ… Trình Vĩnh đọc đến đây gập sổ vào và nói: - Lời ghi rành mạch đầy đủ, sổ sách lại đóng tốt thế này, để cả mấ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
bao công xử án truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 282 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 112 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 110 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 104 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 99 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 61 0 0 -
378 trang 42 0 0