Danh mục

Bảo Kiếm Kỳ Thư

Số trang: 443      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.30 MB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 39,000 VND Tải xuống file đầy đủ (443 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 1 - Ôm hận thù mai danh ẩn tích, Chí báo phục mộng tìm ân sưLưng tựa vào một cánh rừng nhỏ, mặt quay về Liễu gia thôn, chủ nhân của nếp thảo lư đơn sơ vừa tồi tàn này chắc hẳn phải có ẩn tình thầm kín mới cố tình chọn một nơi có địa hình không mấy lộ liễu như vậy để lưu ngụ, thay vì cùng quây quần trong Liễu gia thôn như bao người. Lời nhận định này của những ai đang sinh sống trong Liễu gia thôn, dù là có căn cứ hoặc không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bảo Kiếm Kỳ ThưBảo Kiếm Kỳ Thư Không rõ... Bảo Kiếm Kỳ Thư Tác giả: Không rõ... Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Trang 1/443 http://motsach.infoBảo Kiếm Kỳ Thư Không rõ... Chương 1 - Ôm hận thù mai danh ẩn tích, Chí báo phục mộng tìm ân sưLưng tựa vào một cánh rừng nhỏ, mặt quay về Liễu gia thôn, chủ nhân của nếp thảo lư đơn sơvừa tồi tàn này chắc hẳn phải có ẩn tình thầm kín mới cố tình chọn một nơi có địa hình khôngmấy lộ liễu như vậy để lưu ngụ, thay vì cùng quây quần trong Liễu gia thôn như bao người.Lời nhận định này của những ai đang sinh sống trong Liễu gia thôn, dù là có căn cứ hoặc khôngcó, khi đến được tai Liễu Tam, là chủ nhân của nếp thảo lư biệt lập nọ, y chỉ mỉm cười và bỏqua, không có đến nửa lời biện bạch. Liễu Tam vốn là một nhân vật như vậy, kín đáo, ít nói,ngày ngày chỉ biết vào rừng hái củi khô rồi bền bỉ gánh vào khu thị tứ đông dân cách Liễu giathôn có đến mười dặm để đổi chút vật thực đem về.Tảng sáng y đã vào rừng và đến mờ tối y mới về đến nhà. Nắng hoặc mưa, tiết trời khô hanhhoặc đông giá, nếp sinh hoạt của Liễu Tam cứ như thế đều đặn trôi đi, không một lần thay đổi.Sự đều đặn này cộng với thái độ kín đáo và ít nói của Liễu Tam cuối cùng cũng xua tan lời nhậnđịnh có tính cách hoài nghi của bao người đang sinh sống ở Liễu gia thôn.Nhưng, chí ít vẫn còn một người cho đến tận lúc này vẫn luôn hoài nghi về cách chọn nơi lưungụ có tính biệt lập của Liễu Tam.Và đêm nay, khi Liễu Tam quay về nhà như bao ngày qua, người hoài nghi đó sau bao lần phânvân lưỡng lự, buộc phải lên tiếng hỏi Liễu Tam:- Tam thúc thúc không hề chán cảnh cứ phải sống cô lập với mọi người sao?Đã vất v suốt một ngày, bây giờ mới được thư thái ngồi bên mâm cơm dù là đạm bạc, Liễu Tamcứ thản nhiên dùng cơm, vờ như không hề nghe câu cật vấn kia.Đứa bé - phải, kẻ hoài nghi về cách sống dị biệt của Liễu Tam chính là đứa bé có niên kỷ độmười ba, mười bốn, và cũng chính là thành viên duy nhất cùng sinh sống với Liễu Tam dưới mộtnếp thảo lư - liếc nhìn Liễu Tam với tâm trạng oán trách:- Tam thúc thúc không thể giải thích hay vì xem tiểu điệt như là một đứa bé mới lên ba nênkhông muốn giải thích?Thong thả đưa bát cơm vừa lùa một hơi cạn chén cho đứa bé, Liễu Tam bảo:- Ta tảo tần kiếm từng bữa cơm cho ngươi, đúng không? Vậy chớ phí lời nữa, ta bảo thế nào làmthế ấy! Đơm cho ta một bát nữa.Hậm hực, đứa bé thay vì đưa bát cơm vừa đơm đầy cho Liễu Tam thì lại giận dỗi dằn mạnh bátcơm xuống trước mặt Liễu Tam. Đứa bé còn nói:- Tiểu điệt đã mười bốn tuổi rồi, việc tự kiếm một bữa cơm nào phải khó với tiểu điệt. Tam thúcthúc đừng viện vào lý lẽ đó bắt tiểu điệt cái gì cũng nhất nhất làm theo lời Tam thúc thúc.Trang 2/443 http://motsach.infoBảo Kiếm Kỳ Thư Không rõ...Đưa bát cơm lên miệng nhưng chưa kịp lùa, Liễu Tam vội đặt bát cơm xuống và nhìn đứa bé:- Ngươi đoán chắc ngươi có thể tự kiếm được cho ngươi một bữa ăn?Đang giận dỗi, đứa bé nói mà không hề suy nghĩ:- Hái củi như Tam thúc thúc, thiết nghĩ nào phải chỉ có Tam thúc thúc là người duy nhất có thểlàm được?Gật đầu, Liễu Tam bảo:- Tốt!Chờ nghe và không nghe Liễu Tam nói thêm lời nào nữa, ngoài duy nhất mỗi một từ cộc lốcngắn ngủi nọ, đứa bé hoang mang:- Tốt là sao?Phải đợi Liễu Tam ăn hết bát cơm và trong lúc đứa bé đơm cơm thêm vào bát, nó mới ngheLiễu Tam giải thích:- Nghĩa là, kể từ mai trở đi, ngươi phải cùng ta vào rừng hái củi, cùng đưa vào trấn rồi cùng vềnhà.Đứa bé tiu nghỉu:- Không còn biện pháp nào khác sao, Tam thúc thúc?Vốn là người ít lời, Liễu Tam đáp gọn:- Vẫn còn!Đứa bé chớp mắt:- Là biện pháp gì?- Theo cung cách của bao nhiêu ngày đã qua. Ta bảo thế nào, ngươi làm thế ấy.Đứa bé lắc đầu quầy quậy:- Tưởng là thế nào, nếu là vậy, chẳng thà tiểu điệt cùng vào rừng hái củi với Tam thúc thúc cònhơn.Không phiền muộn, Liễu Tam gật đầu:- Được, chúng ta sẽ làm như vậy! Ngươi ngủ đi, vì mai sớm khoảng giữa canh tư, chúng ta phảithức dậy rồi.Có phần háo hức vì ngày mai nhịp điệu buồn tẻ của cuộc sống sẽ thay đổi, đứa bé chợt quênrằng việc thức dậy vào khoảng giữa canh tư như Liễu Tam vừa nói, đối với nó là việc vô cùngkhó khăn.Và nó chỉ nhận ra điều đó khi nó đang ngon giấc bỗng bị Liễu Tam dựng dậy:Trang 3/443 http://motsach.infoBảo Kiếm Kỳ Thư Không rõ...- Đến lúc phải vào rừng rồi! Ngươi đừng quên những gì ngươi nói với ta đêm qua!Mắt nhắm mắt mở, đứa bé lầu bầu:- Không thể đi muộn hơn một lúc nữa sao, Tam thúc thúc?Liễu Tam dằn giọng:- Nếu muốn đi thì đi ngay bây giờ! Ngược lại ngươi cứ ở nhà và phải thực hiện đúng những gì tađã căn dặn.Đứa bé choàng tỉnh:- Luyện kiếm ư? Không được đâu! Để tiểu điệt đi cùng với Tam thúc thúc vậy.Cố giấu tiếng thở dài chán nản, Liễu Tam buông nhẹ một câu:- Vậy thì đi!Dậy vào lúc trời chưa sáng, rồi lại phải chịu cái rét căm căm do sương mai thấm lạnh, đứa bécàng nghĩ càng ân hận về quyết định thiếu suy nghĩ của chính nó.Nhưng như nó vẫn nghĩ, bắt nó làm cái gì cũng được, miễn Tam thúc thúc đừng bắt nó luyện điluyện lại mãi những chiêu kiếm không có tích sự gì, vào rừng hái củi dẫu sao cũng là điều hay.Nhờ nhà ở cạnh rừng nên đoạn đường phải di chuyển vẫn không quá sức chịu đựng của đứa bé.Nó còn chịu đựng được huống hồ chi Liễu Tam vừa là người lớn vừa là người có nhiều sức vóchơn.Do vậy, nó thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Li ...

Tài liệu được xem nhiều: