Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 189.98 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Lúc Bao Hưng thấy tờ cáo bạch, chen vào hỏi người giữ giấy rằng: "Đường từ đây lại làng ẩn Dật, độ bao xa?". Người ấy đáp: "Ước chừng ba dặm, nhưng em là ai lại hỏi thơ thẩn như vậy?" Bao Hưng nói: "Chẳng cần phải biết tôi là ai, chỉ nên biết thầy tôi là người kinh thần khốc quỉ, trừ quỉ ma như chơi; tróc yêu tinh nháy mắt, nhưng ngặt có một điều là thầy tôi chẳng bao giờ chịu khoe danh ra mặt, nay nhân thấy nhà họ Lý khẩn cầu, tôi vui miệng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Ba Trừ yêu mị, Bao Văn Chính kết duyên; Chịu hoàng ân, Định Viễn Huyện phó nhậm Lúc Bao Hưng thấy tờ cáo bạch, chen vào hỏi người giữ giấy rằng:Đường từ đây lại làng ẩn Dật, độ bao xa?. Người ấy đáp: Ước chừng badặm, nhưng em là ai lại hỏi thơ thẩn như vậy? Bao Hưng nói: Chẳng cầnphải biết tôi là ai, chỉ nên biết thầy tôi là người kinh thần khốc quỉ, trừ quỉma như chơi; tróc yêu tinh nháy mắt, nhưng ngặt có một điều là thầy tôichẳng bao giờ chịu khoe danh ra mặt, nay nhân thấy nhà họ Lý khẩn cầu, tôivui miệng nói cho các anh tới cầu khẩn họa may chờ tôi không dám chắc.Mà tôi dặn trước cho, nếu người có từ chối, thời có một mực năn nỉ có lẽngười sẽ động từ tâm mà giúp liền? Người ấy nói: Nếu tôi phải lội gai đạplửa mà thầy anh giúp tôi cũng chẳng nề “. Nói đoạn giục Bao Hưng dắt đi.Bao Hưng cười thầm dắt thẳng về quán. Bao Công thấy Bao Hưng đi lâu, đương ngồi trông, thấy Bao Hưngbước vào trước liền mắng cho một chập. Bao Hưng gục đầu giây lát, mớiđem chuyện họ Lý cầu thầy thỏ thẻ nói lại. Bao Công nghe nói cả giận mắngrằng: Thật mày lôi thôi quá. Chuyện gì mà phải bận lòng đến nhữngchuyện không thể làm được. Bao Hưng lặng im không dám nói nữa, đằnghắng ra hiệu, Lý Bảo (người nhà của họ Lý đi dán cáo bạch cầu thầy) dướilầu đi lên quỳ trước mặt Bao Công bẩm rằng: Muôn lạy thầy, tôi là Lý Bảovâng lệnh chủ mẫu rước thầy chữa bệnh cho tiểu thư, may gặp anh học tròđây bảo cho biết rằng thầy thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nên tớikhẩn cầu xin thầy xuống dạ từ bi, cứu tiểu thư tôi khỏi nạn. Nói rồi cúi đầulạy dài. Bao Công nói: Thật quản gia khéo nhẹ tính quá, nghe lời thằng đómà nhọc công, tôi nào có phép tắc gì mà trừ tà trị bệnh. Bao Hưng đứngbên xen lời rằng: Xin thầy lấy dạ từ bi ưng chịu, quản gia thật thành tâm,mà lẽ nào từ chối cho đành. Bao Công nghe nói trợn mắt nguýt Bao Hưngvà mắng rằng: Đồ chết dẫm, tao không biểu mày lẻo mép. Và day qua nóivới Lý Bảo rằng: Đó là lời nó nói xàm, tôi không hề trị bệnh trừ ma baogiờ. Lý Bảo nghe nói bèn lạy nữa và năn nỉ rằng: Nếu thầy không chịuthời Chủ mẫu tôi trách mắng rằng tôi không hết lòng cầu thỉnh, vì khi nãy tôimách với người trong làng rằng có gặp thầy pháp thuật cao cường có thể cứutiểu thư tôi được. Bao Công trong bụng giận Bao Hưng lắm, song thấy LýBảo năn nỉ quá, bèn nghĩ thầm ràng: Người xưa có nói: Tà mị hay kiêngngười chánh trực. Bao mỗ này bản tính chân chính, vậy ta thử đem chânchính tới đàn áp tà mị thử coi sao, nếu không linh nghiệm chừng ấy ta sẽkiếm kế thoát thân cũng chẳng muộn. Nghĩ rồi ngó Lý Bảo mà rằng:Thôi! Ta chẳng nỡ bỏ lời quản gia mà hóa ra phụ lòng. Vậy thời chúng tacùng đi. Lý Bảo mừng rỡ vô cùng xá lia lịa, đứng dậy đi trước dẫn đường.Ra khỏi Vọng Xuân lầu thấy người tựu đông như kiến, cố ý đón xem Phápsư. Hai thầy trò Bao Công cứ đi theo Lý Bảo thẳng tới Lý phủ. Lý Bảo vàotrước báo tin. Lý đại nhân là chủ Lý Bảo đó chẳng ai đâu lạ, vốn là quan Lại bộ tênLý Văn Nghiệp, vì tuổi già không muốn làm quan, nên xin về hưu để hưởngthú tĩnh mịch, phu nhân là Trương Thị. Vợ chồng họ Lý không có con trai,chỉ sinh một gái, nhân dạo hoa viên bị tà ma khuấy phá, nên phu nhân saibọn Lý Bảo đi các nơi tìm thầy cứu gỡ. Hôm ấy, vợ chồng đương ngồi trongnhà bàn luận bệnh tình của tiểu thư, thấy Lý Bảo vào bẩm đã thỉnh đượcPháp sư, mà là người thiếu niên nho nhã. Lý lại bộ nghĩ rằng: Quái lạ! Đãlà nho lưu đọc sách thánh hiền sao lại còn dư ngày giờ mà làm việc dị đoannữa. Liền dạy Lý Bảo mời vào thư phòng. Bao Công vào, Lý Bảo dâng tràxong, thấy Lý lại bộ tới, rõ người quý tướng, dung mạo đoan trang, tóc râuđều bạc. Bao Công bước tới thi lễ rằng: Vãn sinh ra mắt tôn quan. Lý lạibộ xem thấy Bao Công tướng mạo thanh kỳ, phong thái hiên ngang thì vộivàng đáp lễ, phân ngôi chủ khách. Lý lại bộ hỏi qua căn cớ vì sao mà đi tớiđây. Bao Công đem việc mình đi thi bị cướp, thuật lại cặn kẽ không giấugiếm chỗ nào. Lý lại bộ thấy Bao Công ăn nói lanh lợi trơn tru mới hỏi vềhọc vấn. Hễ hỏi một Bao Công đáp mười, không vấp váp lời nào cả. Lý lạibộ cả mừng thầm tưởng: Người này cốt cách thanh kỳ, lại học hành sâurộng, sau này có lẽ là bậc trên người. Liền cắt Lý Bảo ở lại hầu hạ, cònmình lui vào nhà trong. Chiều lại, Bao Công đương nằm nghỉ tại thư phòng, phu nhân saingười hỏi: Coi phải sắm sửa những gì để thiết đàn trị quỉ. Bao Hưng hớtnói: Phải có ba cái bàn lớn, một cái ghế ngồi, đem bày trong phòng tiểu thư,bàn trải vải phủ, lại phải có một nghiên châu sa, một tờ giấy vàng, một thanhbảo kiếm, một quản bút mới, lọ hương, bình bông cho đủ, cả thảy đều phảicho tinh khiết. Chờ thầy ta định thần dưỡng tính tới chừng canh hai sẽ lênđàn. Lý Bảo chạy đi một lát trở lại nói với Bao Hưng rằng: Các thứ đã lođủ cả rồi. Bao Hưng liền đi vào phòng chỉ cho Lý Bảo bày biện, rồi trở ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Ba Trừ yêu mị, Bao Văn Chính kết duyên; Chịu hoàng ân, Định Viễn Huyện phó nhậm Lúc Bao Hưng thấy tờ cáo bạch, chen vào hỏi người giữ giấy rằng:Đường từ đây lại làng ẩn Dật, độ bao xa?. Người ấy đáp: Ước chừng badặm, nhưng em là ai lại hỏi thơ thẩn như vậy? Bao Hưng nói: Chẳng cầnphải biết tôi là ai, chỉ nên biết thầy tôi là người kinh thần khốc quỉ, trừ quỉma như chơi; tróc yêu tinh nháy mắt, nhưng ngặt có một điều là thầy tôichẳng bao giờ chịu khoe danh ra mặt, nay nhân thấy nhà họ Lý khẩn cầu, tôivui miệng nói cho các anh tới cầu khẩn họa may chờ tôi không dám chắc.Mà tôi dặn trước cho, nếu người có từ chối, thời có một mực năn nỉ có lẽngười sẽ động từ tâm mà giúp liền? Người ấy nói: Nếu tôi phải lội gai đạplửa mà thầy anh giúp tôi cũng chẳng nề “. Nói đoạn giục Bao Hưng dắt đi.Bao Hưng cười thầm dắt thẳng về quán. Bao Công thấy Bao Hưng đi lâu, đương ngồi trông, thấy Bao Hưngbước vào trước liền mắng cho một chập. Bao Hưng gục đầu giây lát, mớiđem chuyện họ Lý cầu thầy thỏ thẻ nói lại. Bao Công nghe nói cả giận mắngrằng: Thật mày lôi thôi quá. Chuyện gì mà phải bận lòng đến nhữngchuyện không thể làm được. Bao Hưng lặng im không dám nói nữa, đằnghắng ra hiệu, Lý Bảo (người nhà của họ Lý đi dán cáo bạch cầu thầy) dướilầu đi lên quỳ trước mặt Bao Công bẩm rằng: Muôn lạy thầy, tôi là Lý Bảovâng lệnh chủ mẫu rước thầy chữa bệnh cho tiểu thư, may gặp anh học tròđây bảo cho biết rằng thầy thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, nên tớikhẩn cầu xin thầy xuống dạ từ bi, cứu tiểu thư tôi khỏi nạn. Nói rồi cúi đầulạy dài. Bao Công nói: Thật quản gia khéo nhẹ tính quá, nghe lời thằng đómà nhọc công, tôi nào có phép tắc gì mà trừ tà trị bệnh. Bao Hưng đứngbên xen lời rằng: Xin thầy lấy dạ từ bi ưng chịu, quản gia thật thành tâm,mà lẽ nào từ chối cho đành. Bao Công nghe nói trợn mắt nguýt Bao Hưngvà mắng rằng: Đồ chết dẫm, tao không biểu mày lẻo mép. Và day qua nóivới Lý Bảo rằng: Đó là lời nó nói xàm, tôi không hề trị bệnh trừ ma baogiờ. Lý Bảo nghe nói bèn lạy nữa và năn nỉ rằng: Nếu thầy không chịuthời Chủ mẫu tôi trách mắng rằng tôi không hết lòng cầu thỉnh, vì khi nãy tôimách với người trong làng rằng có gặp thầy pháp thuật cao cường có thể cứutiểu thư tôi được. Bao Công trong bụng giận Bao Hưng lắm, song thấy LýBảo năn nỉ quá, bèn nghĩ thầm ràng: Người xưa có nói: Tà mị hay kiêngngười chánh trực. Bao mỗ này bản tính chân chính, vậy ta thử đem chânchính tới đàn áp tà mị thử coi sao, nếu không linh nghiệm chừng ấy ta sẽkiếm kế thoát thân cũng chẳng muộn. Nghĩ rồi ngó Lý Bảo mà rằng:Thôi! Ta chẳng nỡ bỏ lời quản gia mà hóa ra phụ lòng. Vậy thời chúng tacùng đi. Lý Bảo mừng rỡ vô cùng xá lia lịa, đứng dậy đi trước dẫn đường.Ra khỏi Vọng Xuân lầu thấy người tựu đông như kiến, cố ý đón xem Phápsư. Hai thầy trò Bao Công cứ đi theo Lý Bảo thẳng tới Lý phủ. Lý Bảo vàotrước báo tin. Lý đại nhân là chủ Lý Bảo đó chẳng ai đâu lạ, vốn là quan Lại bộ tênLý Văn Nghiệp, vì tuổi già không muốn làm quan, nên xin về hưu để hưởngthú tĩnh mịch, phu nhân là Trương Thị. Vợ chồng họ Lý không có con trai,chỉ sinh một gái, nhân dạo hoa viên bị tà ma khuấy phá, nên phu nhân saibọn Lý Bảo đi các nơi tìm thầy cứu gỡ. Hôm ấy, vợ chồng đương ngồi trongnhà bàn luận bệnh tình của tiểu thư, thấy Lý Bảo vào bẩm đã thỉnh đượcPháp sư, mà là người thiếu niên nho nhã. Lý lại bộ nghĩ rằng: Quái lạ! Đãlà nho lưu đọc sách thánh hiền sao lại còn dư ngày giờ mà làm việc dị đoannữa. Liền dạy Lý Bảo mời vào thư phòng. Bao Công vào, Lý Bảo dâng tràxong, thấy Lý lại bộ tới, rõ người quý tướng, dung mạo đoan trang, tóc râuđều bạc. Bao Công bước tới thi lễ rằng: Vãn sinh ra mắt tôn quan. Lý lạibộ xem thấy Bao Công tướng mạo thanh kỳ, phong thái hiên ngang thì vộivàng đáp lễ, phân ngôi chủ khách. Lý lại bộ hỏi qua căn cớ vì sao mà đi tớiđây. Bao Công đem việc mình đi thi bị cướp, thuật lại cặn kẽ không giấugiếm chỗ nào. Lý lại bộ thấy Bao Công ăn nói lanh lợi trơn tru mới hỏi vềhọc vấn. Hễ hỏi một Bao Công đáp mười, không vấp váp lời nào cả. Lý lạibộ cả mừng thầm tưởng: Người này cốt cách thanh kỳ, lại học hành sâurộng, sau này có lẽ là bậc trên người. Liền cắt Lý Bảo ở lại hầu hạ, cònmình lui vào nhà trong. Chiều lại, Bao Công đương nằm nghỉ tại thư phòng, phu nhân saingười hỏi: Coi phải sắm sửa những gì để thiết đàn trị quỉ. Bao Hưng hớtnói: Phải có ba cái bàn lớn, một cái ghế ngồi, đem bày trong phòng tiểu thư,bàn trải vải phủ, lại phải có một nghiên châu sa, một tờ giấy vàng, một thanhbảo kiếm, một quản bút mới, lọ hương, bình bông cho đủ, cả thảy đều phảicho tinh khiết. Chờ thầy ta định thần dưỡng tính tới chừng canh hai sẽ lênđàn. Lý Bảo chạy đi một lát trở lại nói với Bao Hưng rằng: Các thứ đã lođủ cả rồi. Bao Hưng liền đi vào phòng chỉ cho Lý Bảo bày biện, rồi trở ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0