Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Mươi Mốt
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 171.69 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Anh em họ Đinh cùng với Triển Chiêu trở về phủ, cho tên thợ đáy bị đứt bốn ngón tay mười lượng bạc để mua thuốc men điều trị. Triển Chiêu nhân nhớ chuyện Bạch Ngọc Đường bèn nói với anh em họ Đinh rằng: "Hiện nay Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường xuống Đông kinh tìm tôi, vậy mai này nhị vị hiền đệ cho một chiếc thuyền nhẹ phu giỏi đưa tôi trở về, đặng vào Đông kinh cho kịp". Anh em họ Đinh bằng lòng. Sáng ngày đặt tiệc tiến hành rồi cùng nhau chia tay,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Mươi Mốt Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Ba Mươi Mốt Cứu tớ già, Nhan Sanh phó khảo, Gặp trò khó, Kim Khách khuấy chơi Anh em họ Đinh cùng với Triển Chiêu trở về phủ, cho tên thợ đáy bịđứt bốn ngón tay mười lượng bạc để mua thuốc men điều trị. Triển Chiêunhân nhớ chuyện Bạch Ngọc Đường bèn nói với anh em họ Đinh rằng:Hiện nay Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường xuống Đông kinh tìm tôi, vậymai này nhị vị hiền đệ cho một chiếc thuyền nhẹ phu giỏi đưa tôi trở về,đặng vào Đông kinh cho kịp. Anh em họ Đinh bằng lòng. Sáng ngày đặttiệc tiến hành rồi cùng nhau chia tay, song lòng buồn vô hạn. Nội ngày ấy Triển Chiêu về tới huyện Võ Tấn, nếu đi thâu đêm thờicó lẽ trong đêm ấy cũng tới nhà. Vừa đi ngang một dãy rừng dâu chợt nghecó tiếng người la: Cứu tôi với, kẻ cướp đoạt mất của tôi rồi”. Triển Chiêucứ hướng la ấy chạy tới thấy một ông già đi trước, xa xa một gã trai chạytheo sau, liền đón ông già lại hỏi, ông già nói rằng: Tên cướp ấy rượt giậtcủa tôi kia. Triển Chiêu liền chờ gã trai đi tới đá cho một cái té nhào rồi bắttrói lại, mới hỏi ông già tên họ là gì, nhà cửa ở đâu, đi đâu mà bị cướp?.Ông già đáp: Tôi tên Nhan Phúc, nhà ở thôn Du Lâm, chủ tôi muốn lênkinh ứng thi nên sai tôi qua nhà người bạn là Kim Tất Chánh mượn áo quầntiền bạc, vì Kim lão gia đãi cơm, nên tôi phải về tối, lúc ra về có đưa cho tôiba chục lượng bạc, gửi về cho chủ tôi làm lộ phí, đi ngang qua đây bị têncướp kia đón lại đòi tiền mãi lộ. Tôi không chịu, nó nhảy tới giật đồ, tôi yếuthế không chống nổi, may nhờ công tử tới cứu, không thời chủ tôi cũng dứtđường công danh thi cử”. Triển Chiêu nghe dứt bèn nói: Thôn Du Lâm làđường tôi sẽ đi qua, vậy nhân tiện đưa ông một đỗi. Nói rồi lấy gói đồ củaông già bị giật nãy trao lại và nói với tên cướp rằng: Mi còn trai trẻ, khônglo làm ăn, để thừa cơ tăm tối đón giật của ông già. Thôi, ta để mi nằm nghỉđây cho sướng “. Nói rồi giục ông già quảy gói ra đi. Đi tới cửa nhà kia, ông già nói với Triển Chiêu rằng: Đây là nhà củatôi, xin mời Công tử ghé vào nghỉ chân và uống trà. Triển Chiêu đáp: Tôikhông biết uống trà, lại vì nhà có việc gấp, xin cho kiếu đi kẻo muộn. Dứtlời, bước riết nhắm tôn Ngộ Truật đi tới. Chủ của Nhan Phúc tên là Nhan Xuân Mẫn tuổi vừa hăm hai, cha mất,còn mẹ là Trịnh Thị, nhà chỉ có hai mẹ con và một người tớ già là NhanPhúc. Xưa cha của Xuân Mẫn làm huyện doãn rất thanh liêm chính trực, nênnhà nghèo túng lắm. Xuân Mẫn vốn có chí lớn nên chuyên lo đèn sách, nốidõi thư hương, nay đã văn chương nghĩa lý thông, muốn xuống kinh chờngày ứng thí. Nghe năm tới sẽ có khoa kỳ, nên Trịnh Thị nói với con rằng:Cô của con vốn nhà giàu có sao không tới đó, một là đọc sách, hai là liệuviệc cần thân?. Xuân Mẫn đáp: Dạ thưa mẹ, cô con tự bao lâu nay khôngthấy tin tức gì, vả lại lúc cha con chết cũng không tới, e con tới đó người giảlơ đi thời làm sao?: Mẹ con đương bàn luận thì có bạn cùng học của XuânMẫn là Kim Tất Chánh tới thăm. Xuân Mẫn liền đem chuyện mới bàn vớimẹ thuật lại. Tất Chánh hứa sẽ giúp cho, khi ra về bảo Nhan Phúc theo mìnhđể lấy y phục và tiền bạc. Nhan Phúc đi rồi Trịnh Thị cùng Xuân Mẫn ở nhàchờ, sẵn dịp viết thư gởi cho cô. Mẹ con đợi mãi tới canh hai mà chưa thấyNhan Phúc về: Xuân Mẫn khuyên mẹ đi nghỉ, còn mình ngồi đợi, trong bụngbăn khoăn, tới canh tư mới thấy Nhan Phúc về, trao y phục và bạc, rồi cùngnhau yên ngủ. Sáng ngày Xuân Mẫn đem cả y phục và bạc dâng cho mẹ coi. Nhânđấy Nhan Phúc mới hỏi rằng: Tiểu chủ đi lên kinh, tính đem tôi theo hay làđi một mình?. Xuân Mẫn đáp: Nghĩ nên đi một mình là phải, vì nhà đơnchiếc mà mẹ tôi lại già, cần phải có người ở lại giúp đỡ”. Nhan Phúc đáp:Đường đây lên kinh xa xôi lắm, tiểu chủ đi một mình không tiện. Liềnđem chuyện bị cướp thuật lại cho mẹ con Xuân Mẫn nghe. Trịnh Thị nghequa, liền nói rằng: Như vậy thời cả hai nên đi cùng nhau ta mới bớt lo lắng”.Đang bàn bạc, chợt nghe tiếng gõ cửa, mở ra thấy một đứa tiểu đồng bướcvào xá Trịnh Thị và Xuân Mẫn nói rằng: Kim tướng công tôi sai sang gặpNhan tướng công”. Xuân Mẫn hỏi: Em tên gì? Qua đây có chuyện chi?.Tiểu đồng thưa: Tiểu nhân tên Võ Mặc, vì tướng công tôi biết cậu bên nàykhông có người theo lên kinh, nên sai tôi qua hộ tùy, còn quản gia đây già cảmắt lòa chân yếu đi không tiện thời ở nhà phục thị lão bà. Lại có đưa cho tôithêm mười lạng bạc lo lúc đi đường thiếu thốn bất tiện”. Mẹ con Xuân Mẫnnghe nói vui vẻ vô hạng và cảm khích quá chừng, lại thấy Võ Mặc ăn nóilanh lợi thì thương lắm, mới hỏi tuổi nó. Võ Mặc đáp: Tôi năm nay đượcmười bốn tuổi. Trịnh thị hỏi: Em tuổi còn nhỏ vậy, làm sao biết rõ đườngsá lên kinh được. Võ Mặc đáp: Lúc tám tuổi tôi đã từng theo cha đi buônbán các nơi, cho nên phần nhiều đường sá tôi đều hiểu rõ, đến như đườnglên kinh lại càng thông t ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Mươi Mốt Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Ba Mươi Mốt Cứu tớ già, Nhan Sanh phó khảo, Gặp trò khó, Kim Khách khuấy chơi Anh em họ Đinh cùng với Triển Chiêu trở về phủ, cho tên thợ đáy bịđứt bốn ngón tay mười lượng bạc để mua thuốc men điều trị. Triển Chiêunhân nhớ chuyện Bạch Ngọc Đường bèn nói với anh em họ Đinh rằng:Hiện nay Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường xuống Đông kinh tìm tôi, vậymai này nhị vị hiền đệ cho một chiếc thuyền nhẹ phu giỏi đưa tôi trở về,đặng vào Đông kinh cho kịp. Anh em họ Đinh bằng lòng. Sáng ngày đặttiệc tiến hành rồi cùng nhau chia tay, song lòng buồn vô hạn. Nội ngày ấy Triển Chiêu về tới huyện Võ Tấn, nếu đi thâu đêm thờicó lẽ trong đêm ấy cũng tới nhà. Vừa đi ngang một dãy rừng dâu chợt nghecó tiếng người la: Cứu tôi với, kẻ cướp đoạt mất của tôi rồi”. Triển Chiêucứ hướng la ấy chạy tới thấy một ông già đi trước, xa xa một gã trai chạytheo sau, liền đón ông già lại hỏi, ông già nói rằng: Tên cướp ấy rượt giậtcủa tôi kia. Triển Chiêu liền chờ gã trai đi tới đá cho một cái té nhào rồi bắttrói lại, mới hỏi ông già tên họ là gì, nhà cửa ở đâu, đi đâu mà bị cướp?.Ông già đáp: Tôi tên Nhan Phúc, nhà ở thôn Du Lâm, chủ tôi muốn lênkinh ứng thi nên sai tôi qua nhà người bạn là Kim Tất Chánh mượn áo quầntiền bạc, vì Kim lão gia đãi cơm, nên tôi phải về tối, lúc ra về có đưa cho tôiba chục lượng bạc, gửi về cho chủ tôi làm lộ phí, đi ngang qua đây bị têncướp kia đón lại đòi tiền mãi lộ. Tôi không chịu, nó nhảy tới giật đồ, tôi yếuthế không chống nổi, may nhờ công tử tới cứu, không thời chủ tôi cũng dứtđường công danh thi cử”. Triển Chiêu nghe dứt bèn nói: Thôn Du Lâm làđường tôi sẽ đi qua, vậy nhân tiện đưa ông một đỗi. Nói rồi lấy gói đồ củaông già bị giật nãy trao lại và nói với tên cướp rằng: Mi còn trai trẻ, khônglo làm ăn, để thừa cơ tăm tối đón giật của ông già. Thôi, ta để mi nằm nghỉđây cho sướng “. Nói rồi giục ông già quảy gói ra đi. Đi tới cửa nhà kia, ông già nói với Triển Chiêu rằng: Đây là nhà củatôi, xin mời Công tử ghé vào nghỉ chân và uống trà. Triển Chiêu đáp: Tôikhông biết uống trà, lại vì nhà có việc gấp, xin cho kiếu đi kẻo muộn. Dứtlời, bước riết nhắm tôn Ngộ Truật đi tới. Chủ của Nhan Phúc tên là Nhan Xuân Mẫn tuổi vừa hăm hai, cha mất,còn mẹ là Trịnh Thị, nhà chỉ có hai mẹ con và một người tớ già là NhanPhúc. Xưa cha của Xuân Mẫn làm huyện doãn rất thanh liêm chính trực, nênnhà nghèo túng lắm. Xuân Mẫn vốn có chí lớn nên chuyên lo đèn sách, nốidõi thư hương, nay đã văn chương nghĩa lý thông, muốn xuống kinh chờngày ứng thí. Nghe năm tới sẽ có khoa kỳ, nên Trịnh Thị nói với con rằng:Cô của con vốn nhà giàu có sao không tới đó, một là đọc sách, hai là liệuviệc cần thân?. Xuân Mẫn đáp: Dạ thưa mẹ, cô con tự bao lâu nay khôngthấy tin tức gì, vả lại lúc cha con chết cũng không tới, e con tới đó người giảlơ đi thời làm sao?: Mẹ con đương bàn luận thì có bạn cùng học của XuânMẫn là Kim Tất Chánh tới thăm. Xuân Mẫn liền đem chuyện mới bàn vớimẹ thuật lại. Tất Chánh hứa sẽ giúp cho, khi ra về bảo Nhan Phúc theo mìnhđể lấy y phục và tiền bạc. Nhan Phúc đi rồi Trịnh Thị cùng Xuân Mẫn ở nhàchờ, sẵn dịp viết thư gởi cho cô. Mẹ con đợi mãi tới canh hai mà chưa thấyNhan Phúc về: Xuân Mẫn khuyên mẹ đi nghỉ, còn mình ngồi đợi, trong bụngbăn khoăn, tới canh tư mới thấy Nhan Phúc về, trao y phục và bạc, rồi cùngnhau yên ngủ. Sáng ngày Xuân Mẫn đem cả y phục và bạc dâng cho mẹ coi. Nhânđấy Nhan Phúc mới hỏi rằng: Tiểu chủ đi lên kinh, tính đem tôi theo hay làđi một mình?. Xuân Mẫn đáp: Nghĩ nên đi một mình là phải, vì nhà đơnchiếc mà mẹ tôi lại già, cần phải có người ở lại giúp đỡ”. Nhan Phúc đáp:Đường đây lên kinh xa xôi lắm, tiểu chủ đi một mình không tiện. Liềnđem chuyện bị cướp thuật lại cho mẹ con Xuân Mẫn nghe. Trịnh Thị nghequa, liền nói rằng: Như vậy thời cả hai nên đi cùng nhau ta mới bớt lo lắng”.Đang bàn bạc, chợt nghe tiếng gõ cửa, mở ra thấy một đứa tiểu đồng bướcvào xá Trịnh Thị và Xuân Mẫn nói rằng: Kim tướng công tôi sai sang gặpNhan tướng công”. Xuân Mẫn hỏi: Em tên gì? Qua đây có chuyện chi?.Tiểu đồng thưa: Tiểu nhân tên Võ Mặc, vì tướng công tôi biết cậu bên nàykhông có người theo lên kinh, nên sai tôi qua hộ tùy, còn quản gia đây già cảmắt lòa chân yếu đi không tiện thời ở nhà phục thị lão bà. Lại có đưa cho tôithêm mười lạng bạc lo lúc đi đường thiếu thốn bất tiện”. Mẹ con Xuân Mẫnnghe nói vui vẻ vô hạng và cảm khích quá chừng, lại thấy Võ Mặc ăn nóilanh lợi thì thương lắm, mới hỏi tuổi nó. Võ Mặc đáp: Tôi năm nay đượcmười bốn tuổi. Trịnh thị hỏi: Em tuổi còn nhỏ vậy, làm sao biết rõ đườngsá lên kinh được. Võ Mặc đáp: Lúc tám tuổi tôi đã từng theo cha đi buônbán các nơi, cho nên phần nhiều đường sá tôi đều hiểu rõ, đến như đườnglên kinh lại càng thông t ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0