Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Mươi Tám

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.48 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bao Công vỗ án quát mà Võ Mặc không hề khiếp sợ, cứ ung dung thưa rằng: "Cũng vì cái quạt ấy mà chủ tôi bị oan, mà cũng vì cái quạt ấy mà tôi phải kêu oan. Nguyên vợ của Liễu viên ngoại có người cháu là Phùng Quân Hoành, ngày nọ tới chơi với chủ tôi, ban đầu thời là thơ đối, sau thấy cây quạt của chủ tôi chữ đề rất đẹp, nên đưa quạt cậy đề giùm. Chủ tôi không nhận. Phùng công tử bèn làm ngặt, lấy cây quạt của chủ tôi đem về,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Ba Mươi Tám Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Ba Mươi Tám Quân Hoành bị chém, Xuân Mẫn khỏi oan. Hiệp sĩ đấu tài, Triệu Gia mất vía Bao Công vỗ án quát mà Võ Mặc không hề khiếp sợ, cứ ung dungthưa rằng: Cũng vì cái quạt ấy mà chủ tôi bị oan, mà cũng vì cái quạt ấy màtôi phải kêu oan. Nguyên vợ của Liễu viên ngoại có người cháu là PhùngQuân Hoành, ngày nọ tới chơi với chủ tôi, ban đầu thời là thơ đối, sau thấycây quạt của chủ tôi chữ đề rất đẹp, nên đưa quạt cậy đề giùm. Chủ tôikhông nhận. Phùng công tử bèn làm ngặt, lấy cây quạt của chủ tôi đem về,bảo khi nào chủ tôi đề xong sẽ đem lại đổi. Nếu tướng gia không tin, saingười tới ống viết tại thư phòng còn có cây quạt cắm ở đó là của PhùngQuân Hoành. Bao Công nghe xong chúm chím cười, lật đật sai người đi bắt PhùngQuân Hoành. Bấy giờ huyện Tường Phù đã giải Nhan Xuân Mẫn tới, BaoCông bèn lấy công văn xem, xem xong đòi Nhan Xuân Mẫn lên hỏi. XuânMẫn thấy Võ Mặc quỳ trên thềm, thời rất buồn hỏi rằng: Mi tới đây làmgì?. Võ Mặc chưa kịp trả lời, thì tả hữu bước tới mở trói cho Xuân Mẫn.Xuân Mẫn khúm núm quỳ xuống. Bao Công thấy tướng mạo nghĩ thầmrằng: Người lương thiện thế này, lẽ nào lại giết Tú Hồng. Nghĩ rồi bắt đầuhỏi, Xuân Mẫn cứ như lời đã khai tại huyện mà khai lại. Bao Công nói: ConTú Hồng ăn ở như vậy đáng ghét lắm, song ngươi là khách không biết phéplịch sự đối với chủ, thế nào là đánh cho phải kiêng chủ nhà sao? Vậy chớngươi giết nó tại chỗ nào, hồi nào, đi ngả nào, hãy nói lại nghe coi?. XuânMẫn nghẹn họng, không biết trả lời làm sao. Còn đương ngần ngại, Võ Mặcquỳ bên cạnh khóc rằng: Cậu nên liệu lời mà khai, ở nhà bà trông đợi cậulắm!. Xuân Mẫn nghe nói như vậy, bất giác gan đau như chích, ruột rối nhưvò liền cúi đầu khai rằng: Tội tiểu nhân đáng chết, xin tướng gia lấy đức.Nguyên hôm nọ con Tú Hồng có đưa thư, tiểu nhân chưa kịp xem, kế cóPhùng Quân Hoành tới mượn sách, lúc y ra về, tôi tìm lại thời thư nọ đã mất,còn về sau này xảy ra sự gì thì tiểu nhân không được biết. Cho đến ước hẹntại cửa ngách thế nào, tôi cũng không được rõ. Bao Công nghe nói bấynhiêu đã rõ ý rồi, cho chủ tớ Xuân mẫn lui xuống, bảo sai dịch giải QuânHoành tới, Bao Công hèn vỗ án hét rằng: Quân Hoành gia kia, giả danh,đoạt của, hiếp gái lỡ tay thế nào, mau khai ngay ra. Quân Hoành đáp: Tôikhông có việc ấy, lấy gì khai cho được, Bao Công xem tướng và khí sắcQuân Hoành biết là đứa bất lương, liền sai tả hữu đem hình cụ ra tra. QuânHoành bây giờ không gan nào chối nổi, bèn đem cả chuyện làm thơ, mượnquạt, trộm thư đến lúc giả danh bóp cổ Tú Hồng... từ đầu chí cuối khai lạimột lượt. Bao Công đợi khai dứt liền bắt ký tờ cung, rồi xuống lệnh dùngCẩu đầu trát chém Quân Hoành. Còn Liễu Hồng thời gọi lên mà rằng: Nhansinh chịu oan, Kim Thiền tự vẫn, Tú Hồng bỏ mạng, Lư Tử đứt đầu, cho tớiQuân Hoành bị tử hình cũng tại mi tham giàu phụ khó mà ra. Tội mi đã đànhchịu chết hay chưa?. Liễu Hồng nghe nói hồn vía lên mây, cúi xuống lạymà rằng: Xin tướng gia ban phúc tha chết cho thân già, xin nguyện lập côngđền tội. Bao Công gật đầu mà rằng: Vậy mi phải nuôi dưỡng Nhan sinhnhư đãi quý khách, các thức cần dùng phải cung cấp, sang năm ứng khảodầu đậu dầu rớt cũng phải cho thành hôn. Nếu có điều chi sơ sót, đừng tráchCẩu trát nọ vô tình. Liễu Hồng vâng dạ, Bao Công lại kêu Nhan Xuân Mẫnrăn rằng: Ngươi đọc sách thánh hiền, sao không phân được việc lớn, việcnhỏ. Từ nay về sau nên nhớ “. Nhan sinh cúi đầu dạ dạ. Liễu Hồng dắt tayXuân Mẫn cùng Điền Thị, Võ Mặc trở về Song Tinh Kiều. Lại nói Triển Hùng Phi từ giã anh em họ Đinh, trở về dọc đường cứuNhan Phúc, tới nhà giao cả các việc cho lão bộc Triển Trung, rồi lật đật trởvề phủ Khai Phong. Công Tôn Sách và bốn dũng sĩ Vương, Mã, Trương,Triệu thấy chưa mãn phép mà tới, lấy làm lạ, xúm nhau hỏi, song Triển giakhông cho biết là Bạch Ngọc Đường tìm mình, chỉ nói tế tổ xong, không bậnviệc gì nên quay về. Án của Nhan Xuân Mẫn xử xong, Bao Công nhớ tới việc bỏ thư đểkiếm, bèn cho mời Triển Hùng Phi tới cậy hết sức ngăn phòng, Triển Chiêudạ lui ra đem chuyện ấy bàn với Công Tôn Sách rằng: Tôi sở dĩ trở lại kinhsớm là bởi có Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường đi tìm. Mà việc để kiếm bỏthư thì cũng của Ngọc Đường lập mưu cứu Xuân Mẫn. Nay án Xuân Mẫn xửxong rồi, chắc y không còn quấy rối ta nữa, cần chi mà tướng gia dạy phảihết lòng phòng bị“. Công Tôn Sách nghe nói cả cười rằng: Nếu quả cóngười ở đảo Hãm Không tới tìm đại ca, thời đại ca phải hết lòng phòng ngừamới được. Bạch Ngọc Đường tìm đại ca chẳng phải giao hảo, mà là quyếttranh đấu đó. Triển Chiêu nói: Tôi với năm vị hào kiệt ở đảo Hãm Khôngcó thù hiềm gì đâu? Công Tôn Sách nói: Đại ca nghĩ lại coi năm vị ấy đềulấy chữ Thử là chuột làm hiệu, còn đại ca lại xưng Ngự miêu là mèo, lẽ nàomèo không bắt chu ...

Tài liệu được xem nhiều: