Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 173.02 KB
Lượt xem: 5
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nói về bốn anh em họ Vương, ăn nhiều uống đậm, nên đặt lưng nằm xuống thời ngủ mê man. Tới canh tư giật mình thức dậy, thấy trăng tỏ làu làu tưởng đâu trời đã sáng, nên đánh thức cả bọn, sắm sửa lên đường. Còn Công Tôn Sách cũng vì lo lắng mà trọn đêm không nhắm mắt, nghe bọn kia thức, thời cung vội vàng trổi dậy, thấy người hầu chờ trước quán (ngựa của anh em họ Vương nhường cho Công Tôn Sách) liền rửa mặt gỡ đầu, lấy chiêu bài, mang thùng thuốc, tính...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bảy Thiết tiên miếu cứu xong tớ nghĩa, Thất lý thôn dò được án nghi Nói về bốn anh em họ Vương, ăn nhiều uống đậm, nên đặt lưng nằmxuống thời ngủ mê man. Tới canh tư giật mình thức dậy, thấy trăng tỏ làulàu tưởng đâu trời đã sáng, nên đánh thức cả bọn, sắm sửa lên đường. CònCông Tôn Sách cũng vì lo lắng mà trọn đêm không nhắm mắt, nghe bọn kiathức, thời cung vội vàng trổi dậy, thấy người hầu chờ trước quán (ngựa củaanh em họ Vương nhường cho Công Tôn Sách) liền rửa mặt gỡ đầu, lấychiêu bài, mang thùng thuốc, tính tiền trả cho nhà hàng, rồi cùng nhau lênngựa, nhằm phủ Khai Phong đi tới. Vầng trăng lãng đãng, vó ngựa rập ràng, ngọn cỏ sương dầm, bướcđường quạnh quẽ. Ngựa chạy lần tới một khóm rừng, lúc ấy là đầu canh năm,chợt thấy trước mặt có một tòa miếu, thoáng qua một bóng người, nhìn rõ làđứa con gái mặc áo đỏ, chạy tới cửa miếu lách mình chui vào. Ai nấy xem rõđều lấy làm lạ Trương Long nói: Đêm khuya thanh vắng mà con gái đi vàomiếu làm chi, chắc cũng có duyên cớ, nhân trời chưa sáng chúng ta nên vàođó coi thử thế nào? Mã Hán bảo bọn đi theo đem ngựa và hành lý vào trongrừng tùng núp đợi, còn năm người bước tới cửa miếu thấy có tấm biển đề bachữ Thiết Tiên Quan. Công Tôn Sách nói: Lạ chưa? Người con gái mớiđi vào, không nghe đóng cửa, mà bây giờ cửa lại khít cứng như vậy?. TriệuHổ chạy lại co tay đấm vào cửa rầm rầm, vừa đấm vừa kêu: Đạo nhân maura mở cửa. Chợt nghe trong cửa có tiếng hỏi: Ai đó? Làm cái gì mà đêmhôm tăm tối lại động cửa rầm rầm như vậy?”. Vừa dứt tiếng thời cửa mở ra,có một vị đạo nhân bước tới. Công Tôn Sách vội vàng thi lễ và nói: Chúngtôi là người đi đường, nhân nóng công việc đi quá sớm, bây giờ khô cổ khátnước xin cho vào nghỉ chân, và nhờ chén trà nhấp giọng, rồi sẽ dâng ít nhiềulễ mọn để hương khói. Đạo nhân nói: Khoan đã! Để tôi vào bạch lại vớiviện trưởng mới được. Đương nói chuyện lôi thôi, chợt thấy ở trong có mộtvị đạo sĩ mày rậm mắt to, trán cao lưng lớn đi ra nói rằng: Quý vị muốnuống trà, thời có ngại gì, xin mời vào”. Năm người đi theo tới đại diện, thấyđèn đuốc sáng chưng, chia ngôi chủ khách cùng ngồi. Hỏi chuyện ít câu, đạosĩ đi vào trong lo trà nước. Trương Long, Triệu Hổ nóng chuyện khi nãy,nên giả đi tiểu, lỏn ra sân sau tìm người con gái áo đỏ. Đi vòng quanh miếuthấy hiên sau có một cái chuông lớn, lại gần nghe có tiếng rên. Triệu Hổ nói:Chắc ở trong này”. Trương Long bảo rằng: Đâu, hiền đệ xách lêncoi. Triệu Hổ đỡ lên, Trương Long thò tay vào kéo người trong ấy ra, thờilà một ông già bị trói co lại, miệng nhét đầy những bông vải, liền cởi trói vàmóc bông trong miệng ra, một chập ông già tỉnh lại than rằng: Thôi, chết tarồi! Khổ lắm! Trương Long hỏi: Ông là ai, sao lại bị chúng nó bắt nhốttrong này vậy?. Ông già đáp: Tôi là Điền Trung, người ở TrầnChâu. Nhân con Bàng Thái Sư là An Lạc hầu Bàng Dực vâng chỉ đi chẩn tếcho dân nghèo, nó tới nơi không tuân lệnh vua, lại lập ra một cái hoa viên,cướp bắt con gái dân gian đem về hãm hiếp. Chủ nhân tôi là Điền KhởiNguyên, chủ mẫu là Kim Ngọc Tiên, nhân lão bà bị bệnh, cắt thịt nấu thuốccho uống, đến khi bệnh lành chùa thắp hương cầu nguyện. Ai dè Bàng Dựcthấy người có sắc, sai thủ hạ bắt đi và bắt luôn chủ nhân tôi cầm trong ngục,lão bà ở nhà nghe tin như vậy, khóc ngất lên rồi chết. Tôi lo lắng chôn cấtxong, tính lên Kinh cáo tố, đi nửa đường trời tối ghé Thiết Tiên quan nàyngủ trọ nghỉ chân. Lũ đạo nhân trong miếu thấy hành lý tôi nặng nề tưởng lànhiều tiền, sắp sửa hãm hại, vừa mới ra tay, thời nghe tiếng động ngoài cửa,nên mới đem nhốt vào đây, nếu chậm một phút nữa thời mạng già này đã ôhô rồi. Tôi chết không tiếc chi, ngặt nỗi oan kia không ai tố cáo. Trong khiông già thuật chuyện, Triệu Hổ liếc thấy bên cạnh có một tên đạo sĩ đứngrình, bèn nhảy tới đá cho một đá nhào lăn xuống đất. Nào hay đứa hung đạokia ở nhà trong đương lo quạt trà đãi khách dòm không thấy Trương Long,Triệu Hổ, mới sai tiểu ra kêu, lâu quá không thấy trở ngại, biết là có chuyệnchẳng lành, hắn bèn trở vào phòng kín, thay đồ giáp xách đao bén, ra hậuviện xem sao. Khi ra tới nơi thấy tiểu bị đã ngã nằm dưới đất, máu giậnphừng phừng, liền nhảy tới huơ đao chém Trương Long. Trương Long mắtsáng như sao, mình lẹ như chớp nháng, nhảy ra tránh khỏi lưỡi đao, đạonhân nhảy tiếp theo chém một đao nữa. Trương Long tay không có một tấcsắt, một khúc cây chống đỡ, khốn lắm không biết làm sao, cứ nhảy qua nhảylại né lưỡi đao mà thôi. Đạo nhân chém không trúng tức lắm, cứ xông tớichém mãi. Trương Long ra hết thế để bắt đao, song đạo nhân võ nghệ cũngkhá, nên không thể đè bẹp được. Trương Long cầm cự như vậy hồi lâu, maysao Vương Triều chạy tới. Đạo nhân quay lại chém Vương Triều, VươngTriều liền thủ thế Suy song vọng nguyệt” chờ ngọn đao gần tới, luồn mìnhnhảy vào, đạo nhân trống thế, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bảy Thiết tiên miếu cứu xong tớ nghĩa, Thất lý thôn dò được án nghi Nói về bốn anh em họ Vương, ăn nhiều uống đậm, nên đặt lưng nằmxuống thời ngủ mê man. Tới canh tư giật mình thức dậy, thấy trăng tỏ làulàu tưởng đâu trời đã sáng, nên đánh thức cả bọn, sắm sửa lên đường. CònCông Tôn Sách cũng vì lo lắng mà trọn đêm không nhắm mắt, nghe bọn kiathức, thời cung vội vàng trổi dậy, thấy người hầu chờ trước quán (ngựa củaanh em họ Vương nhường cho Công Tôn Sách) liền rửa mặt gỡ đầu, lấychiêu bài, mang thùng thuốc, tính tiền trả cho nhà hàng, rồi cùng nhau lênngựa, nhằm phủ Khai Phong đi tới. Vầng trăng lãng đãng, vó ngựa rập ràng, ngọn cỏ sương dầm, bướcđường quạnh quẽ. Ngựa chạy lần tới một khóm rừng, lúc ấy là đầu canh năm,chợt thấy trước mặt có một tòa miếu, thoáng qua một bóng người, nhìn rõ làđứa con gái mặc áo đỏ, chạy tới cửa miếu lách mình chui vào. Ai nấy xem rõđều lấy làm lạ Trương Long nói: Đêm khuya thanh vắng mà con gái đi vàomiếu làm chi, chắc cũng có duyên cớ, nhân trời chưa sáng chúng ta nên vàođó coi thử thế nào? Mã Hán bảo bọn đi theo đem ngựa và hành lý vào trongrừng tùng núp đợi, còn năm người bước tới cửa miếu thấy có tấm biển đề bachữ Thiết Tiên Quan. Công Tôn Sách nói: Lạ chưa? Người con gái mớiđi vào, không nghe đóng cửa, mà bây giờ cửa lại khít cứng như vậy?. TriệuHổ chạy lại co tay đấm vào cửa rầm rầm, vừa đấm vừa kêu: Đạo nhân maura mở cửa. Chợt nghe trong cửa có tiếng hỏi: Ai đó? Làm cái gì mà đêmhôm tăm tối lại động cửa rầm rầm như vậy?”. Vừa dứt tiếng thời cửa mở ra,có một vị đạo nhân bước tới. Công Tôn Sách vội vàng thi lễ và nói: Chúngtôi là người đi đường, nhân nóng công việc đi quá sớm, bây giờ khô cổ khátnước xin cho vào nghỉ chân, và nhờ chén trà nhấp giọng, rồi sẽ dâng ít nhiềulễ mọn để hương khói. Đạo nhân nói: Khoan đã! Để tôi vào bạch lại vớiviện trưởng mới được. Đương nói chuyện lôi thôi, chợt thấy ở trong có mộtvị đạo sĩ mày rậm mắt to, trán cao lưng lớn đi ra nói rằng: Quý vị muốnuống trà, thời có ngại gì, xin mời vào”. Năm người đi theo tới đại diện, thấyđèn đuốc sáng chưng, chia ngôi chủ khách cùng ngồi. Hỏi chuyện ít câu, đạosĩ đi vào trong lo trà nước. Trương Long, Triệu Hổ nóng chuyện khi nãy,nên giả đi tiểu, lỏn ra sân sau tìm người con gái áo đỏ. Đi vòng quanh miếuthấy hiên sau có một cái chuông lớn, lại gần nghe có tiếng rên. Triệu Hổ nói:Chắc ở trong này”. Trương Long bảo rằng: Đâu, hiền đệ xách lêncoi. Triệu Hổ đỡ lên, Trương Long thò tay vào kéo người trong ấy ra, thờilà một ông già bị trói co lại, miệng nhét đầy những bông vải, liền cởi trói vàmóc bông trong miệng ra, một chập ông già tỉnh lại than rằng: Thôi, chết tarồi! Khổ lắm! Trương Long hỏi: Ông là ai, sao lại bị chúng nó bắt nhốttrong này vậy?. Ông già đáp: Tôi là Điền Trung, người ở TrầnChâu. Nhân con Bàng Thái Sư là An Lạc hầu Bàng Dực vâng chỉ đi chẩn tếcho dân nghèo, nó tới nơi không tuân lệnh vua, lại lập ra một cái hoa viên,cướp bắt con gái dân gian đem về hãm hiếp. Chủ nhân tôi là Điền KhởiNguyên, chủ mẫu là Kim Ngọc Tiên, nhân lão bà bị bệnh, cắt thịt nấu thuốccho uống, đến khi bệnh lành chùa thắp hương cầu nguyện. Ai dè Bàng Dựcthấy người có sắc, sai thủ hạ bắt đi và bắt luôn chủ nhân tôi cầm trong ngục,lão bà ở nhà nghe tin như vậy, khóc ngất lên rồi chết. Tôi lo lắng chôn cấtxong, tính lên Kinh cáo tố, đi nửa đường trời tối ghé Thiết Tiên quan nàyngủ trọ nghỉ chân. Lũ đạo nhân trong miếu thấy hành lý tôi nặng nề tưởng lànhiều tiền, sắp sửa hãm hại, vừa mới ra tay, thời nghe tiếng động ngoài cửa,nên mới đem nhốt vào đây, nếu chậm một phút nữa thời mạng già này đã ôhô rồi. Tôi chết không tiếc chi, ngặt nỗi oan kia không ai tố cáo. Trong khiông già thuật chuyện, Triệu Hổ liếc thấy bên cạnh có một tên đạo sĩ đứngrình, bèn nhảy tới đá cho một đá nhào lăn xuống đất. Nào hay đứa hung đạokia ở nhà trong đương lo quạt trà đãi khách dòm không thấy Trương Long,Triệu Hổ, mới sai tiểu ra kêu, lâu quá không thấy trở ngại, biết là có chuyệnchẳng lành, hắn bèn trở vào phòng kín, thay đồ giáp xách đao bén, ra hậuviện xem sao. Khi ra tới nơi thấy tiểu bị đã ngã nằm dưới đất, máu giậnphừng phừng, liền nhảy tới huơ đao chém Trương Long. Trương Long mắtsáng như sao, mình lẹ như chớp nháng, nhảy ra tránh khỏi lưỡi đao, đạonhân nhảy tiếp theo chém một đao nữa. Trương Long tay không có một tấcsắt, một khúc cây chống đỡ, khốn lắm không biết làm sao, cứ nhảy qua nhảylại né lưỡi đao mà thôi. Đạo nhân chém không trúng tức lắm, cứ xông tớichém mãi. Trương Long ra hết thế để bắt đao, song đạo nhân võ nghệ cũngkhá, nên không thể đè bẹp được. Trương Long cầm cự như vậy hồi lâu, maysao Vương Triều chạy tới. Đạo nhân quay lại chém Vương Triều, VươngTriều liền thủ thế Suy song vọng nguyệt” chờ ngọn đao gần tới, luồn mìnhnhảy vào, đạo nhân trống thế, ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 282 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 112 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 110 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 104 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 61 0 0 -
378 trang 41 0 0