Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi Ba

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 152.03 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nguyên Giáng Trinh là con của vị cử nhân Châu Hoán Chương, năm nay được mười chín tuổi, vốn là người huyện Nghi Trung phủ Dương Châu, nhân mẹ chết, nên cha con mới qua Khánh Châu tìm bà con, rủi tìm không gặp mới mướn nhà ở tại cầu Tứ Lãnh gần Cô Sơn để ngày vui đọc sách. Ngày nọ Mã Cường đi qua, thấy Giáng Trinh có sắc đẹp, liền lập kế bắt Châu Tiên sinh giải xuống quan Thái thú, nói rằng: "Nó thiếu tôi một trăm rưởi lượng bạc mà không trả nên xin...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bảy Mươi Ba Bởi mê dâm, Phương Diên cứu Châu Giáng Trinh, Vì tham của, Hạ Báo lầm Tử Nhiêm Bá Nguyên Giáng Trinh là con của vị cử nhân Châu Hoán Chương, nămnay được mười chín tuổi, vốn là người huyện Nghi Trung phủ Dương Châu,nhân mẹ chết, nên cha con mới qua Khánh Châu tìm bà con, rủi tìm khônggặp mới mướn nhà ở tại cầu Tứ Lãnh gần Cô Sơn để ngày vui đọc sách.Ngày nọ Mã Cường đi qua, thấy Giáng Trinh có sắc đẹp, liền lập kế bắtChâu Tiên sinh giải xuống quan Thái thú, nói rằng: Nó thiếu tôi một trămrưởi lượng bạc mà không trả nên xin giam lại”. Quan Thái thú hồi trước vẫnbiết Châu Tiên sinh bị oan, song thấy của hối lộ nhiều quá nên cứng họng,nhận giấy nợ giả làm thật, giam Hoán Chương vào lao. Còn Mã Cường thờitrở về nhà Hoán Chương, bắt Giáng Trinh đem về tính ép làm thiếp. Ai dèviệc ấy bị Quách Thị rõ được, làm toáng lên, Mã Cường kiêng oai sư tử HàĐông, phải giao Giáng Trinh cho Quách Thị dùng làm con hầu. Giáng Trinhkhôn ngoan, chiều chuộng Quách Thị, lấy tình mẹ con đãi nhau, nên QuáchThị mến thương, giao cả đồ nữ trang và các chìa khóa cho giữ, lại nhữngviệc kín không hề e ngại giấu giếm gì. Khi Giáng Trinh nghe rõ câu chuyện của vợ chồng Mã Cường nói vớinhau bèn nghĩ thầm trong bụng rằng: Cha ta bị oan đã vừa nửa năm, biếtngày nào thoát ra được. Vậy bây giờ ta nên cứu quan Thái thú, rồi nhờ ngườigỡ oan cho cha thời lẽ nào người chẳng nhận làm. Nghĩ đoạn đất đèn lồng,xách tới phòng không là chỗ nhốt thầy trò Kế Tổ, thấy không ai canh giữ,bèn móc xâu chìa khóa ra mở thử, may có cái vừa, nên mở được. Thầy tròKế Tổ bị nhốt, song không có ý gì lo, thoạt thấy cửa mở ra, có người con gáixách đèn vào thời thấy làm lạ. Hai người vừa muốn hỏi thì Giáng Trinh liềnra dấu bảo nín, đoạn dắt cả hai ra vườn hoa, lại mở lớp cửa nữa, ra tới ngoài,Giáng Trinh chỉ đường lối cho, bảo mau mau đi trốn và hỏi rằng: Ngài cóphải là quan Thái thú, thời thiếp có việc oan uổng sẽ thưa?. Nghê Kế Tổbiết không giấu giếm làm chi bèn tỏ thật cho Giáng Trinh biết. Giáng Trinhmừng rỡ, vội vàng đem việc oan ức của cha mình vừa khóc vừa kể lể, rồicầu xin Nghê Thái thú về nhà lo phương cứu giúp. Nghê Kế Tổ gật đầu nhậnlời; Giáng Trinh lại hối đi cho mau, kẻo không khỏi tay đảng dữ. Thầy tròNghê Kế Tổ cảm tạ vô hạn, vừa quay mình đi ít bước, bỗng nghe GiángTrinh kêu mà nói rằng: Xin hãy dừng bước lại, còn có chút chuyện sẽ nóinữa. Nghê Kế Tổ nghe Giáng Trinh kêu bèn dừng lại, thì Giáng Trinh chạytới nói rằng: Vì lật đật, thiếu chút nữa đã quên mất rồi, nguyên tôi có mộtvật đeo trong mình từ nhỏ tới nay chẳng hề lìa, vậy xin gửi cho Tướng công,khi cứu cha tôi rồi, xin trao lại giùm và dặn cha tôi: Đừng thương nhớ conchi nữa!”. Nói đoạn đưa vật ấy cho Kế Tổ, Kế Tổ vừa cầm tới tay chưa kịpxem, thời Nghê Trung đã thúc hối đi, nên vội vàng đút vào túi áo, rồi cấtbước ra đi ngoái đầu nhìn lại, thì cửa đã đóng chặt. Châu Giáng Trinh cứu thầy trò Kế Tổ xong, lại nghĩ tới Cẩm Nương ởtại nhà lao, động lòng thương liền đi tới đó tìm cách giải phóng. May thay,tới nơi không có ai canh giữ, nên Giáng Trinh được thong thả mở cửa vàonhà lao hỏi Cẩm Nương rằng: Nay tôi cứu chị ra khỏi đây, vậy có chỗ nàonương dựa chăng?. Cẩm Nương nói: Tôi có người cô ở cách đây chẳng xa,có thể tới đó nương nhờ được. Giáng Trinh cả mừng, dắt Cẩm Nương rakhỏi hoa viên đưa ra đường cái, rồi chia tay nhau. Cẩm Nương đi rồi, Giáng Trinh nghĩ tới việc mình làm mà kinh sợ,nghĩ rằng: Thôi, việc ta làm thế này, làm sao khỏi ác tặc nổi giận, nếu nógiận, thân ta còn gì, nếu chẳng chết cũng không khỏi ô nhục, thà là một chếtcòn hơn, người đời có ai trăm tuổi. Ta cứu được thầy trò Thái thú, giảiphóng Cẩm Nương, nay ta cũng nên vào nhà lao treo cổ tự vẫn. Chết như thếdanh còn mãi mãi, sống làm chi chịu nhục đời đời. Cha ôi! Oan uổng củacha, con cậy Thái thú cứu giúp thế là trọn đạo làm con, dẫu chết cũng khôngcòn oán. Giáng Trinh nghĩ vẩn nghĩ vơ, than dài khóc vắn, rồi quyết ý mộtchết, bèn đi vào nhà lao, mở dây lưng treo cổ. Đây nói lại tại quán Chiêu Hiền, lúc bắt được Cẩm Nương có mộtngười động lòng hiếu sắc, ao ước cho được Cẩm Nương làm vợ. Kế thấyCẩm Nương bị nhốt vào nhà lao thời nghĩ thầm rằng: Ta phải làm như thế...mới thỏa chí!”. Người ấy là ai? Tức là Trại Phương Sóc Phương Diêu vậy. PhươngDiêu là người thế nào cứ suy danh hiệu của anh ta thời biết. Anh ta nghengười nói Đông Phương Sóc là ông tiên trộm đào nên khoái chí xưng hiệu làTrại Phương Sóc chớ có biết nghĩa lý là gì đâu? Phương Diêu nghĩ thế rồi, đợi tới nửa canh hai, chẳng thấy Mã Cườngtới liền lén lén ra khỏi quán Chiêu Hiền, đi thẳng vào nhà lao. Trong chỗ tămtối ấy chỉ thấy một người thắt cổ, thời thất kinh, lật đật mở xuống, chẳng biếtlà Cẩm Nương hay là ai, cứ kê vai cõng riết ra sau hoa viên, thấy cửa mở héhé, lòng mừng khấp khởi lách mình ra khỏi đi một quãng chừng hai ba dặmtới một chỗ có rãnh nhỏ. Ai dè tại nơi ấy có một tên trộm ngồi rình, thấyPhương Diêu đi tới, trên lưng có cõng một vật tưởng là túi đãy gì liền nhảytới đập một gậy, Phương Diêu lẹ mắt bắt được gậy, đánh lại tên trộm nhàolăn xuống đất, rồi bò ra xa tìm đường thoát thân. Chính lúc ấy, nàng GiángTrinh cũng vừa tỉnh hồn lại. Tên trộm nọ vùng đứng dậy chạy ít bước, có một người to lớn vạm vỡđón lại hỏi rằng: Mi làm gì đó?. Tên trộm nói: Xin ngài cứu tôi, vì têncướp kia mới đánh tôi và giật mất hành lý. Người cao lớn ấy là Bắc HiệpÂu Dương Xuân nghe nói cả giận, rút bảo đao cầm tay trở lại hét rằng: “Áctặc mau để bao hành lý lại. Phương Diêu nghe tiếng tưởng là một bọn vớitên trộm nọ, liền để nàng Giáng Trinh xuống bên gốc cây xách gậy của têntrộm khi nãy nhảy tới nghênh địch. Vừa quay qua trở lại, gậy ...

Tài liệu được xem nhiều: