Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi Tám

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 135.61 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh em họ Đinh và Trí Hóa đưa Bạch Ngọc Đường và Bắc Hiệp đi rồi, trở vào tới nhà khách, Trí Hóa nói rằng: "Tôi tưởng việc ấy rất quan trọng, xét kỹ ra đều tại chú cháu Mã Cường làm quấy, nếu chẳng lập kế đánh đổ được Mã Triêu Hiền thời khó xong”. Triệu Huệ hỏi: ”Trí huynh có kế gì hay không?”. Trí Hóa nói: ”Có, mà phải làm điều dối trá, đánh lận cho chú cháu nó mắc vào, tang cớ đủ rồi, khó bề cứu gỡ, nhưng kế đó khó làm". Triệu Lang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi Tám Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bảy Mươi Tám Hắc Yêu Hồ định kế trộm Châu quan, Bùi nghĩa bộc cải trang giả nạn tẩu Anh em họ Đinh và Trí Hóa đưa Bạch Ngọc Đường và Bắc Hiệp đirồi, trở vào tới nhà khách, Trí Hóa nói rằng: Tôi tưởng việc ấy rất quantrọng, xét kỹ ra đều tại chú cháu Mã Cường làm quấy, nếu chẳng lập kế đánhđổ được Mã Triêu Hiền thời khó xong”. Triệu Huệ hỏi: ”Trí huynh có kế gìhay không?”. Trí Hóa nói: ”Có, mà phải làm điều dối trá, đánh lận cho chúcháu nó mắc vào, tang cớ đủ rồi, khó bề cứu gỡ, nhưng kế đó khó làm.Triệu Lang nói: Khó làm sao thời nói nghe thử?. Trí Hóa nói: Ban đầu tôivào Bá Vương trang là cố ý dò xét việc cử động của Mã Cường, biết có ýgiao hảo với Tương Dương Vương rắp lòng sinh quấy, nay cũng nên lấy cớấy để trừ bớt tai hại cho nước nhà. Nhưng việc này phải chịu bốn điều khó.Thứ nhất, phải có một vật của nhà vua, phần đó tôi xin lãnh. Thứ nhì, có mộtngười tuổi tác với một đứa con trai hay con gái nhỏ mà gan dạ, biết liệu cơứng biến và chịu nổi các việc khó khăn. Thứ ba, chúng ta trộm được đồ nhàvua rồi, phải đem giấu sau lầu Phật nhà Mã Cường để sau này lấy đó là tangcớ. Đinh Triệu Huệ nghe nói đến đó hớt rằng: Việc thứ ba đó tôi xin lĩnhcho. Còn điều thứ tư là gì?. Trí Hóa nói: ”Duy có điều thứ tư thời khó nhấtphải có một người biết rõ căn nguyên, đi một mình lên phủ Khai Phong bàytỏ đầu đuôi mọi việc điều thứ tư cần thiết lắm, việc thành hay bại đều trôngvào đó cả. Người mà đi được thật khó kiếm!. Trí Hóa vừa nói vừa liếc NgạiHổ. Ngại Hổ liền đứng dậy nói: Điều thứ tư, tôi xin lĩnh mạng. Trí Hóanguýt một cái nói: ”Đồ đệ còn nhỏ tuổi, làm sao đương nổi việc to tát thếđược?. Ngại Hổ đáp: Cứ ý đồ đệ, thời đồ đệ đi đây có ba điều ích lợi.Triệu Lang nghe Ngại hổ đòi đi thời tưởng trẻ nhỏ hay nói bướng, tới chừngnghe nói có ba điều kiện ích lợi, thời nghĩ chắc nó có ý hay, liền hỏi: ”Minói ba điều ích đó cho ta nghe?. Ngại Hổ đáp: Một là cháu ở tại Bá Vươngtrang từ nhỏ tới lớn, mọi việc của Mã Cường cháu biết rõ lắm. Vả lại ba nămtrước Mã Triêu Hiền có nghỉ chức về đó, lúc ấy thầy cháu chưa tới, nay trộmđược đồ đem nói rằng Triêu Hiền về lén đem theo thời hợp với sự thật lắm.Hai là: Tục ngữ có câu: “Con nít không nói láo. Vậy cháu lên phủ KhaiPhong kể các việc chắc không ai nghi ngờ. Ba là thầy cháu có công dạy dỗ,nhờ cơ hội này lập được chút công danh, há chẳng ích hay sao?. Đinh TriệuLang vào Đinh Triệu Huệ nghe Ngại Hổ nói dứt vỗ tay khen. Trí Hóa nói:Nhị vị hiền đệ chớ vội khen, nó còn trẻ ăn chưa no lo chưa kịp, nó tưởngphủ Khai Phong là chỗ chơi chứ không dè đến nơi ấy thấy oai võ của các vịanh hùng, xem nghi vệ cách dò hỏi của Bao tướng thời gan mật tiêu tan,xương gân run rẩy, nói bậy nói bạ mà làm hỏng việc lớn!”. Ngại Hổ nghemấy lời ấy thì chân mày dựng thẳng, cặp mắt xoe tròn, nói rằng: Đó là thầykhinh tôi. Chớ đầu xuống điện Diêm Vương thấy mặt hang thần ác quỷ,hoặc lên non gươm núi lửa, tôi cũng chưa rủn lòng đổi chí, lựa là cứu ngườinghĩa sĩ trung thần kia?. Anh em họ Đinh nghe Ngại Hổ nói khí khái thờikhen lắm. Trí Hóa nói: Thôi, đừng nói nhiều chuyện, bây giờ ta giả đò Baotướng cật hỏi mi coi sao?. Ngại Hổ lật đật quỳ xuống thưa: Xin sư phụ cứhỏi. Trí Hóa liền hỏi: Tên Ngại Hổ kia! Trong nhà chủ mi quả là có vậtphạm cấm, mà thật là của Đại lão gia (chỉ Mã Triêu Hiền) đem về haykhông?”. Ngại Hổ đáp: Bẩm tướng gia! Quả ba năm trước, Đại lão gia nghỉchức về làng, tự tay đưa lại cho tôi đem giấu vào lầu Phật. Thật rõ tôi tậnmắt thấy. Trí Hóa hỏi: Như lời mi nói, thời vật phạm cấm giấu tại nhà miphải chăng đã ba năm rồi?. Ngại Hổ thưa: Dạ phải”. Trí Hóa giả đò giậnvỗ bàn một cái rầm nạt rằng: Đã ba năm rồi, sao tới nay mi mới đi cáo?. Một câu hỏi đó làm anh em họ Đinh sững sờ, chắc thế nào Ngại Hổtrả lời cũng không được. Nào dè Ngại Hổ chẳng hề luống cuống, thong thảđáp rằng: Bẩm Tướng gia, tôi năm nay mười lăm tuổi, cách ba năm trướcthời mới được mười hai, vẫn còn ngu dại, lại chưa rõ giấu gian là phạm tội:Tới nay chủ tôi can án bị giam, có kẻ mách cho tôi rằng: Người nào biết rõtính gian mà giấu giếm thời bị buộc tội đồng lõa, nếu ta cung khai chuyện banăm trước cho rõ ràng thì được giảm tội. Vì vậy tôi sợ nên tới đây tố cáo vớilão gia. Triệu Lang nghe Ngại Hổ đáp xuôi rót, liền nói: Được rồi, điềuthứ tư cháu lĩnh được lắm”. Trí Hóa đáp: ”Tuy nói vậy, mà chừng nó đi phảicó hai phong thư gửi gấm mới được. Bây giờ có cần dùng ít món đồ phải kểra cho đủ rồi sẽ liệu toan. Triệu Huệ vội vàng bưng mực viết đem ra. TríHóa vừa đọc vừa viết rằng: Xe bằng cây một cỗ, chiếu khổ lớn một chiếc.Màn và nệm cũ một đôi. Chảo, nồi, gáo, vá, chén, đĩa, rổ các vật cho đủdùng. Một ông già, một đứa con nít hoặc trai hoặc gái, đều phải đem áo vảicũ theo. Đinh Tri ...

Tài liệu được xem nhiều: