Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Ba
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 145.14 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Vua Nhân Tôn thấy trong tờ tấu rơi ra mảnh giấy nhỏ, bèn cầm lên xem, trong ấy chỉ đề có mười tám chữ: "Đáng cười, đáng cười, giết lầm lại cáo gian. Làm rộn, làm rộn, lão Bàng hại lão Bao". Vua xem giấy ấy biết rõ là Thái sư giết lầm rồi cáo gian định hại Bao Công, mới xem lại nét viết thời nhận ngay là một tuồng chữ với bài thơ đã đề ở miếu Trung Liệt, bèn nghĩ thầm rằng: "Mảnh giấy này cũng của người đề thơ kia viết ra. Quái lạ người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Ba Miếu Hoa Thần, anh hùng cứu giá, Phủ Khai Phong, nghĩa sĩ lộ tên Vua Nhân Tôn thấy trong tờ tấu rơi ra mảnh giấy nhỏ, bèn cầm lênxem, trong ấy chỉ đề có mười tám chữ: Đáng cười, đáng cười, giết lầm lạicáo gian. Làm rộn, làm rộn, lão Bàng hại lão Bao. Vua xem giấy ấy biết rõlà Thái sư giết lầm rồi cáo gian định hại Bao Công, mới xem lại nét viết thờinhận ngay là một tuồng chữ với bài thơ đã đề ở miếu Trung Liệt, bèn nghĩthầm rằng: Mảnh giấy này cũng của người đề thơ kia viết ra. Quái lạ ngườiấy làm việc phi thường như vậy sao lại cứ ẩn tàng không chịu xuất đầu lộdiện. Nghĩ vậy bèn đưa tờ tấu và mảnh giấy ấy cho Đại lý ti tra xét. Bàng Thái sư thấy vua rút mảnh giấy nhỏ trong tờ tấu ra kinh hãi lắm.Lúc bãi chầu mới hỏi lại Lục Thiên Thành coi đó là giấy gì? Thiên Thànhđáp: Phải rồi, phải rồi, nó lập kế trói Lưu Tam dụ thầy trò lìa khỏi thưphòng, rồi lén vào đút mảnh giấy đó. Thật tôi biết trước mà vô ý nên tránhkhông khỏi”. Bàng Kiết nói: Chuyện đã như vậy, biết làm sao bây giờ?.Đến lúc quan Đại lý ti là Văn Ngạn Bắc xét việc ấy, Thái sư cậy tâu lại vớithiên tử xin chịu tội. Thiên tử liền xử phạt bổng ba năm, còn kẻ nào a tùngthời một năm. Việc ấy xong Thiên tử lại nhắc Bao Công nên dò xét đề thơ ởđền Trung Liệt và vụ giết Quách An cho nghiêm ngặt. Bao Công vâng chỉ trở về bàn luận với Triển Chiêu và Công Tôn Sách,nghĩ phương này kế nọ để dò la, song chưa ra manh mối. Quanh đi quẩn lạimà đông qua xuân tới song phủ Khai Phong vẫn tức tối vì tìm chưa ra kẻ thủphạm ấy. Ngày nọ Vương Triều bàn với Mã Hán rằng: Bây giờ chúng ta vôsự, cũng nên lén lén đi ra ngoài thành dò la tin tức xem sao?. Mã Hán nói:Đi thời được rồi, song biết chỗ nào mà đi?”. Vương Triều nói: Chúng ta cứviệc chen lấn vào mấy nơi người ta tụ họp đông đảo may sẽ nghe được nhiềutin tức lạ. Mã Hán bằng lòng bèn cùng nhau cởi áo hiệu úy, mặc đồ thườngrời khỏi nha môn nhắm ngoài thành rồi bước. Vương Triều và Mã Hán ra khỏi thành thấy thiên hạ vây đoàn kết lũ,bưng nhang đèn lễ vật kéo nhau đi rất đông. Hỏi ra mới hay, bữa ấy là ngàymở hội miếu Hoa Thần. Hai người nghe nói mừng rỡ, đi theo tới nơi, rảoquanh xem ngắm. Vòng ra sau miếu, có một khu đất trống rộng rãi và caoráo lắm, trên ấy có cất một cái rạp rất lớn. Trong rạp có rất nhiều giá đựngbinh. khí. Bên cạnh rạp ấy có một tòa nhà khách, rất đông người. Trong bọnấy có vị thiếu niên công tử, mày ngang mắt lớn coi vẻ rất kiêu phách. VươngTriều, Mã Hán tìm người hỏi thăm, té ra gã ấy là Nghiêm Kỳ, cháu kêu Oailiệt hầu Ác Đăng Vân bằng cậu. Vì tính ngang ngược quá, lại hay ưa hoamến liễu, nên có biệt hiệu là Hoa Hoa Thái Tuế. Nghiêm Kỳ muốn cho vâycánh bền chặt, nên rước nhiều thầy võ về học và nuôi côn đồ rất đông. Naynhân hội miếu, cố ý khoe tài, nên dựng rạp tại đó, để cùng thiên hạ tỷ thi cônquyền. Ai dè luôn mấy ngày rồi chưa ai dám tỷ thí với cậu ta, nên cậu tatưởng đâu trong đời đã hết người đối thủ càng lộ vẻ kiêu phách vô cùng. Trong lúc Vương Triều, Mã Hán còn đứng ngó bộ tịch của NghiêmKỳ, bỗng thấy một lũ tôi tớ gia dịch ồn ào kéo vào, chúng nó quàng chặt mộtđứa con gái, kéo vào nhà khách, rồi dắt thẳng vào trong. Vương Triều, Mã Hán thấy vậy tức tối, không rõ là cớ gì, kế nghe cótiếng bà già vừa chạy theo la rằng: Chúng bay không được làm ngang nhưvậy. Giữa ban ngày sao dám bắt con gái nhà người, mau thả ra, không thờimạng già này quyết liều sống chết cho bay coi!”. Bà già nói gì thời nói,chúng cứ mặt ngơ tai điếc. Rồi sau có hai đứa gia đinh trong nhà khách ranói rằng: Bà cứ về đi, vì con đó là liễu hoàn ở trong phủ Công tử, khi trướctrốn đi, ăn cắp theo rất nhiều của cải, bây giờ gặp không khỏi bị tội đem tớihuyện ngồi tù. Mau về đi không thời khổ“. Bà già nghe nói, không biết làmsao, cứ kêu khóc mãi. Chúng nó không còn kể phải trái gì, đuổi bà già rakhỏi rạp ấy. Vương Triều, Mã Hán thấy quang cảnh như vậy, nóng lòng quyết theodò hỏi cho rõ nguyên do. Khi ra tới điện thứ hai, thấy một người cao lớnmạnh mẽ, râu dài, ăn mặc lối quan binh, hỏi lớn: Chuyện gì đó nói lại chota nghe?. Gia đinh của Nghiêm kỳ chặn lời rằng: Chuyện gì cũng không cóliên can tới ông. Người ấy cười nhạt: Sao được! Ta là người ở đời, phảican thiệp tới cả thảy việc đời. Lời nói ấy vừa dứt, bà già cất đầu lên khócnói rằng: Trăm lạy quan nhân xin cứu mạng cho tôi. Bọn gia đinh thấy bàgià kêu cứu, nổi giận giơ tay ra đánh, bị người ấy hắt ra, chúng ngã đè lênnhau. Vương Triều và Mã Hán thấy vậy cả mừng kế theo người ấy nói: Bàđừng có sợ gì, việc thế nào mau mau nói cho tôi rõ. Bà già bèn khóc mà nóirằng: Tôi họ Vương, đứa con gái ấy là cháu ở lối xóm, vì mẹ nó đau cónguyện thiêu hương ở miếu Hoa Thần đây. Nay tuy đã đỡ song đi chưa nổi,nên cậy tôi dắt nó đi khấn xin giùm. Ai dè tới đây gặp phải cảnh ngộ thế này,xin quan nhân cứu giúp. Bà già nói dứt lời bụm mặt và khóc rống lên.Người lạ ấy trợn mắt la lên rằng: Bà bất tất phải khóc để tôi lại hỏi chúngnó có chịu thả ra không?. Bọn gia đinh của Nghiêm Kỳ thấy người ấy giậngiữ và nói như vậy liền chạy vào nhà khách nói thêm mắm thêm muối làmsao không rõ mà Hoa Hoa Thái Tuế ta nổi xung lên, sai người dẫn đường đira kiếm người ấy. Chúng thấy Thái Tuế thân chinh ai cũng có bụng lo giùm. Nghiêm Kỳ tới trước mặt người lạ ấy hỏi rằng: Sao ngươi dám vô lễ,gánh vác chuyện thiên hạ như thế này?. Người lạ ấy nghiêm sắc mặt vòngtay đáp rằng: Không phải tôi gánh vác chuyện thiên hạ. Vì bà già ấy khóclóc động lòng trắc ẩn, vậy không nỡ làm thinh mà ngó, cúi xin Công tử mởrộng ơn lòng, tha cho chúng thoát vòng nguy hiểm. Nói rồi bước lại muốnthi lễ, Nghiêm Kỳ đã chẳng biết phải nghe lời, lại giở ngón dọc ngang coithiên hạ nửa con mắt, thấy người ấy ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Ba Miếu Hoa Thần, anh hùng cứu giá, Phủ Khai Phong, nghĩa sĩ lộ tên Vua Nhân Tôn thấy trong tờ tấu rơi ra mảnh giấy nhỏ, bèn cầm lênxem, trong ấy chỉ đề có mười tám chữ: Đáng cười, đáng cười, giết lầm lạicáo gian. Làm rộn, làm rộn, lão Bàng hại lão Bao. Vua xem giấy ấy biết rõlà Thái sư giết lầm rồi cáo gian định hại Bao Công, mới xem lại nét viết thờinhận ngay là một tuồng chữ với bài thơ đã đề ở miếu Trung Liệt, bèn nghĩthầm rằng: Mảnh giấy này cũng của người đề thơ kia viết ra. Quái lạ ngườiấy làm việc phi thường như vậy sao lại cứ ẩn tàng không chịu xuất đầu lộdiện. Nghĩ vậy bèn đưa tờ tấu và mảnh giấy ấy cho Đại lý ti tra xét. Bàng Thái sư thấy vua rút mảnh giấy nhỏ trong tờ tấu ra kinh hãi lắm.Lúc bãi chầu mới hỏi lại Lục Thiên Thành coi đó là giấy gì? Thiên Thànhđáp: Phải rồi, phải rồi, nó lập kế trói Lưu Tam dụ thầy trò lìa khỏi thưphòng, rồi lén vào đút mảnh giấy đó. Thật tôi biết trước mà vô ý nên tránhkhông khỏi”. Bàng Kiết nói: Chuyện đã như vậy, biết làm sao bây giờ?.Đến lúc quan Đại lý ti là Văn Ngạn Bắc xét việc ấy, Thái sư cậy tâu lại vớithiên tử xin chịu tội. Thiên tử liền xử phạt bổng ba năm, còn kẻ nào a tùngthời một năm. Việc ấy xong Thiên tử lại nhắc Bao Công nên dò xét đề thơ ởđền Trung Liệt và vụ giết Quách An cho nghiêm ngặt. Bao Công vâng chỉ trở về bàn luận với Triển Chiêu và Công Tôn Sách,nghĩ phương này kế nọ để dò la, song chưa ra manh mối. Quanh đi quẩn lạimà đông qua xuân tới song phủ Khai Phong vẫn tức tối vì tìm chưa ra kẻ thủphạm ấy. Ngày nọ Vương Triều bàn với Mã Hán rằng: Bây giờ chúng ta vôsự, cũng nên lén lén đi ra ngoài thành dò la tin tức xem sao?. Mã Hán nói:Đi thời được rồi, song biết chỗ nào mà đi?”. Vương Triều nói: Chúng ta cứviệc chen lấn vào mấy nơi người ta tụ họp đông đảo may sẽ nghe được nhiềutin tức lạ. Mã Hán bằng lòng bèn cùng nhau cởi áo hiệu úy, mặc đồ thườngrời khỏi nha môn nhắm ngoài thành rồi bước. Vương Triều và Mã Hán ra khỏi thành thấy thiên hạ vây đoàn kết lũ,bưng nhang đèn lễ vật kéo nhau đi rất đông. Hỏi ra mới hay, bữa ấy là ngàymở hội miếu Hoa Thần. Hai người nghe nói mừng rỡ, đi theo tới nơi, rảoquanh xem ngắm. Vòng ra sau miếu, có một khu đất trống rộng rãi và caoráo lắm, trên ấy có cất một cái rạp rất lớn. Trong rạp có rất nhiều giá đựngbinh. khí. Bên cạnh rạp ấy có một tòa nhà khách, rất đông người. Trong bọnấy có vị thiếu niên công tử, mày ngang mắt lớn coi vẻ rất kiêu phách. VươngTriều, Mã Hán tìm người hỏi thăm, té ra gã ấy là Nghiêm Kỳ, cháu kêu Oailiệt hầu Ác Đăng Vân bằng cậu. Vì tính ngang ngược quá, lại hay ưa hoamến liễu, nên có biệt hiệu là Hoa Hoa Thái Tuế. Nghiêm Kỳ muốn cho vâycánh bền chặt, nên rước nhiều thầy võ về học và nuôi côn đồ rất đông. Naynhân hội miếu, cố ý khoe tài, nên dựng rạp tại đó, để cùng thiên hạ tỷ thi cônquyền. Ai dè luôn mấy ngày rồi chưa ai dám tỷ thí với cậu ta, nên cậu tatưởng đâu trong đời đã hết người đối thủ càng lộ vẻ kiêu phách vô cùng. Trong lúc Vương Triều, Mã Hán còn đứng ngó bộ tịch của NghiêmKỳ, bỗng thấy một lũ tôi tớ gia dịch ồn ào kéo vào, chúng nó quàng chặt mộtđứa con gái, kéo vào nhà khách, rồi dắt thẳng vào trong. Vương Triều, Mã Hán thấy vậy tức tối, không rõ là cớ gì, kế nghe cótiếng bà già vừa chạy theo la rằng: Chúng bay không được làm ngang nhưvậy. Giữa ban ngày sao dám bắt con gái nhà người, mau thả ra, không thờimạng già này quyết liều sống chết cho bay coi!”. Bà già nói gì thời nói,chúng cứ mặt ngơ tai điếc. Rồi sau có hai đứa gia đinh trong nhà khách ranói rằng: Bà cứ về đi, vì con đó là liễu hoàn ở trong phủ Công tử, khi trướctrốn đi, ăn cắp theo rất nhiều của cải, bây giờ gặp không khỏi bị tội đem tớihuyện ngồi tù. Mau về đi không thời khổ“. Bà già nghe nói, không biết làmsao, cứ kêu khóc mãi. Chúng nó không còn kể phải trái gì, đuổi bà già rakhỏi rạp ấy. Vương Triều, Mã Hán thấy quang cảnh như vậy, nóng lòng quyết theodò hỏi cho rõ nguyên do. Khi ra tới điện thứ hai, thấy một người cao lớnmạnh mẽ, râu dài, ăn mặc lối quan binh, hỏi lớn: Chuyện gì đó nói lại chota nghe?. Gia đinh của Nghiêm kỳ chặn lời rằng: Chuyện gì cũng không cóliên can tới ông. Người ấy cười nhạt: Sao được! Ta là người ở đời, phảican thiệp tới cả thảy việc đời. Lời nói ấy vừa dứt, bà già cất đầu lên khócnói rằng: Trăm lạy quan nhân xin cứu mạng cho tôi. Bọn gia đinh thấy bàgià kêu cứu, nổi giận giơ tay ra đánh, bị người ấy hắt ra, chúng ngã đè lênnhau. Vương Triều và Mã Hán thấy vậy cả mừng kế theo người ấy nói: Bàđừng có sợ gì, việc thế nào mau mau nói cho tôi rõ. Bà già bèn khóc mà nóirằng: Tôi họ Vương, đứa con gái ấy là cháu ở lối xóm, vì mẹ nó đau cónguyện thiêu hương ở miếu Hoa Thần đây. Nay tuy đã đỡ song đi chưa nổi,nên cậy tôi dắt nó đi khấn xin giùm. Ai dè tới đây gặp phải cảnh ngộ thế này,xin quan nhân cứu giúp. Bà già nói dứt lời bụm mặt và khóc rống lên.Người lạ ấy trợn mắt la lên rằng: Bà bất tất phải khóc để tôi lại hỏi chúngnó có chịu thả ra không?. Bọn gia đinh của Nghiêm Kỳ thấy người ấy giậngiữ và nói như vậy liền chạy vào nhà khách nói thêm mắm thêm muối làmsao không rõ mà Hoa Hoa Thái Tuế ta nổi xung lên, sai người dẫn đường đira kiếm người ấy. Chúng thấy Thái Tuế thân chinh ai cũng có bụng lo giùm. Nghiêm Kỳ tới trước mặt người lạ ấy hỏi rằng: Sao ngươi dám vô lễ,gánh vác chuyện thiên hạ như thế này?. Người lạ ấy nghiêm sắc mặt vòngtay đáp rằng: Không phải tôi gánh vác chuyện thiên hạ. Vì bà già ấy khóclóc động lòng trắc ẩn, vậy không nỡ làm thinh mà ngó, cúi xin Công tử mởrộng ơn lòng, tha cho chúng thoát vòng nguy hiểm. Nói rồi bước lại muốnthi lễ, Nghiêm Kỳ đã chẳng biết phải nghe lời, lại giở ngón dọc ngang coithiên hạ nửa con mắt, thấy người ấy ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0