Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 163.27 KB
Lượt xem: 4
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Bao Công hỏi rằng: "Lư nghĩa sĩ vào kinh có việc chi xin cho biết?". Lư Phương đáp: "Nhân em bạn tôi là Bạch Ngọc Đường vào kinh đã lâu không được tin tức, nên nóng lòng đi tìm, nay mới tới miếu Hoa Thần". Bao Công lại hỏi: "Chẳng hay nghĩa sĩ đi một mình hay là có ai nữa chăng?". Lư Phương đáp: "Nguyên đầu mùa đông, tôi có sai ba em bạn là Hàng Chương, Từ Khánh và Tưởng bình, song cũng bặt tin tức". Bao Công nói: "Nghĩa sĩ là người chân thực không giấu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn Án khép sử đơn, Lư Phương được thả. Đạn nhằm Mã Hán, Từ Khánh bị cầm Bao Công hỏi rằng: Lư nghĩa sĩ vào kinh có việc chi xin cho biết?.Lư Phương đáp: Nhân em bạn tôi là Bạch Ngọc Đường vào kinh đã lâukhông được tin tức, nên nóng lòng đi tìm, nay mới tới miếu Hoa Thần. BaoCông lại hỏi: Chẳng hay nghĩa sĩ đi một mình hay là có ai nữa chăng?. LưPhương đáp: Nguyên đầu mùa đông, tôi có sai ba em bạn là Hàng Chương,Từ Khánh và Tưởng bình, song cũng bặt tin tức. Bao Công nói: Nghĩa sĩ làngười chân thực không giấu điều gì, vậy bổn các cũng không giấu giếm việcngũ nghĩa làm chi. Nhân vì Bạch nghĩa sĩ vào kinh làm nhiều điều nghĩahiệp, nên Thánh thượng khen ngợi lắm, phú cho bản quan tra tầm. Nay nghĩasĩ tới đây, xin giúp bản quan một tay có được không?. Lư Phương lật đậtquỳ xuống thưa: Bạch Ngọc Đường tuổi nhỏ chưa biết gì, đến đỗi chọc trờigây họa, làm động đến ngự cung, ấy là tội của tôi, đáng lẽ tôi phải bắt màgiải vào quý phủ để phục án. Bao Công thấy Lư Phương ưng nhận thời cảmừng, liền bảo Triển Chiêu và Công Tôn Sách vời vào trong khoản đãi tử tế. Lư Phương được tha và khoản đãi, đáng lẽ vui mừng nhưng còn ngạinỗi Ngọc Đường, nên cùng bọn Triển Chiêu chén tạc chén thù giây lâu, rồikiếu ra đi, hẹn ba ngày sẽ trở lại báo tin. Lư Phương đi rồi, Công Tôn Sách mới nói với Triển Chiêu và bốndũng sĩ rằng: Lư Phương thật là người thành tâm, song không biết bọn em ycó như vậy không? Khi nãy y nói mùa đông ba em y cũng vào kinh. Bọn họnghe tin anh gây chuyện tại Hoa thần, bị giải vào phủ Khai Phong, thế nàocũng cho là bị giam, chớ không rõ đã được thả, không khỏi nóng lòng, chờlúc đêm khuya canh vắng tới đây gây việc. Vậy chúng ta phải lo phòngtrước. Triển Chiêu nói: Chúng ta phải canh phòng nghiêm ngặt, một là bảohộ tướng gia, hai là khỏi sinh tai biến. Ai nấy nghe nói đều cho là phải. Lúc Lư Phương ra khỏi phủ trời đã chạng vạng, thấy xa xa đi lại mộtngười, té ra là tên tay chân. Lúc Lư Phương bị bắt, nó đi theo, đến khi nghegiải lên phủ Khai Phong thì cũng đem cả hành lý vào kinh tìm nơi trú ngụ,sớm tối ra vào dò la tin tức. Nay mới đi vào phủ bỗng gặp Lư Phương, chủtớ dắt nhau về chỗ trọ. Tên ấy hỏi Lư Phương rằng: Thế nào mà Viên ngoạilại được thả ra?. Lư Phương bèn thuật rõ mọi chuyện rồi lại nói với bạnđường rằng: Ta đã hứa với họ trong ba ngày sẽ tìm cho ra Ngũ viên ngoại,nhưng bây giờ biết ở đâu mà tìm?. Tên ấy vội vàng: À... Được lắm. Lúctôi đi tìm chỗ trọ, có gặp người tùy tùng của Nhị viên ngoại, tôi mới hỏithăm chỗ ở, thời nó nói rằng: Ở tại lầu Văn Quang, sau lầu Bàng Thái sư ởchung với Ngũ viên ngoại trong gian chứa sổ sách”. Tôi lại hỏi kỹ chỗ đócách phủ đệ của Thái sư chẳng xa, chỉ đi qua mé tay khỏi cụm rừng tùng, cócái lầu cao là chỗ đó. Lư Phương nghe nói, mừng rỡ lắm, ăn uống xong, bèn đổi y phục, cứtheo đường được chỉ mà đi. Tới nơi liền giở miếng phi tường tẩu bích nhảyvào, thời thấy có một mình Bạch Ngọc Đường ở đó. Lư Phương thấy mặt bấtgiác lụy rơi, song Ngọc Đường hình như không để ý tới. Lư Phương kể nỗiniềm thương nhớ, rồi lại hỏi tới Hàng Chương, Từ Khánh và Tưởng Bình,Ngọc Đường đáp rằng: Các anh nghe tin đại ca bị can vào vụ nhân mạng,nên rủ nhau vào phủ Khai Phong rồi”. Lư Phương nghe nói thất kinh, sợ baem nóng nảy, không phân thật giả, vào đó sinh chuyện lôi thôi. Tuy ngồi đợimà bụng phập phồng. Chờ tới canh ba cũng chưa thấy về. Nói về Hàng Chương, Từ Khánh, Tưởng Bình nghe tin Lư Phương bịgiải lên phủ Khai Phong thì sợ có điều bất trắc xảy ra, liền cùng nhau lén vàophủ thám thính. Tới nơi thấy trong ngoài canh giữ nghiêm ngặt liền lẻn rasau, nhảy lên tường, leo qua nóc nhà mà vào. Vào tới một phòng kia, BaoHưng ngó thấy liền la lên, Triển Chiêu lật đật chạy ra, thấy một người népqua một bên, ngồi phục xuống, móc trong đãy ra một mũi tên, ráng sứcphóng lên, tên bay như chớp, người trên mái nhà rơi xuống đất. Bọn VươngTriều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ cũng vừa chạy tới, đè người ấy tróilại. Triển Chiêu sắp sửa nhảy lên nóc nhà, chợt thấy trên ấy có một người,giơ tay lên cao rồi chỉ xuống, một lằn hào quang xẹt xuống. Triển Chiêu biếtlà ám khí lật đật cúi đầu tránh, ai dè Mã hán đứng sau lưng bị trúng phải vậtấy Triển Chiêu vội vàng nhảy lên rượt theo người kia bỗng thấy trước mặtmột đạo hồng quang nhắm ngay chân mày mình bay tới, bèn cúi đầu nétránh, ngước lên dòm thì bóng người biến mất, không biết đi đâu, ngơ ngáomột hồi, rồi nhảy xuống, đi vào thư phòng bẩm lại cho Bao Công hay. Bấy giờ người bị bắt khi nãy cũng vừa được điệu tới Bao Công hỏirằng: Ngươi là ai, vì cớ gì mà tới đây trong lúc đêm khuya canh vắng?.Người ấy đáp: Tôi là Xuyên sơn thử Từ Khánh, vì muốn cứu anh tôi là LưPhương mà ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Bốn Án khép sử đơn, Lư Phương được thả. Đạn nhằm Mã Hán, Từ Khánh bị cầm Bao Công hỏi rằng: Lư nghĩa sĩ vào kinh có việc chi xin cho biết?.Lư Phương đáp: Nhân em bạn tôi là Bạch Ngọc Đường vào kinh đã lâukhông được tin tức, nên nóng lòng đi tìm, nay mới tới miếu Hoa Thần. BaoCông lại hỏi: Chẳng hay nghĩa sĩ đi một mình hay là có ai nữa chăng?. LưPhương đáp: Nguyên đầu mùa đông, tôi có sai ba em bạn là Hàng Chương,Từ Khánh và Tưởng bình, song cũng bặt tin tức. Bao Công nói: Nghĩa sĩ làngười chân thực không giấu điều gì, vậy bổn các cũng không giấu giếm việcngũ nghĩa làm chi. Nhân vì Bạch nghĩa sĩ vào kinh làm nhiều điều nghĩahiệp, nên Thánh thượng khen ngợi lắm, phú cho bản quan tra tầm. Nay nghĩasĩ tới đây, xin giúp bản quan một tay có được không?. Lư Phương lật đậtquỳ xuống thưa: Bạch Ngọc Đường tuổi nhỏ chưa biết gì, đến đỗi chọc trờigây họa, làm động đến ngự cung, ấy là tội của tôi, đáng lẽ tôi phải bắt màgiải vào quý phủ để phục án. Bao Công thấy Lư Phương ưng nhận thời cảmừng, liền bảo Triển Chiêu và Công Tôn Sách vời vào trong khoản đãi tử tế. Lư Phương được tha và khoản đãi, đáng lẽ vui mừng nhưng còn ngạinỗi Ngọc Đường, nên cùng bọn Triển Chiêu chén tạc chén thù giây lâu, rồikiếu ra đi, hẹn ba ngày sẽ trở lại báo tin. Lư Phương đi rồi, Công Tôn Sách mới nói với Triển Chiêu và bốndũng sĩ rằng: Lư Phương thật là người thành tâm, song không biết bọn em ycó như vậy không? Khi nãy y nói mùa đông ba em y cũng vào kinh. Bọn họnghe tin anh gây chuyện tại Hoa thần, bị giải vào phủ Khai Phong, thế nàocũng cho là bị giam, chớ không rõ đã được thả, không khỏi nóng lòng, chờlúc đêm khuya canh vắng tới đây gây việc. Vậy chúng ta phải lo phòngtrước. Triển Chiêu nói: Chúng ta phải canh phòng nghiêm ngặt, một là bảohộ tướng gia, hai là khỏi sinh tai biến. Ai nấy nghe nói đều cho là phải. Lúc Lư Phương ra khỏi phủ trời đã chạng vạng, thấy xa xa đi lại mộtngười, té ra là tên tay chân. Lúc Lư Phương bị bắt, nó đi theo, đến khi nghegiải lên phủ Khai Phong thì cũng đem cả hành lý vào kinh tìm nơi trú ngụ,sớm tối ra vào dò la tin tức. Nay mới đi vào phủ bỗng gặp Lư Phương, chủtớ dắt nhau về chỗ trọ. Tên ấy hỏi Lư Phương rằng: Thế nào mà Viên ngoạilại được thả ra?. Lư Phương bèn thuật rõ mọi chuyện rồi lại nói với bạnđường rằng: Ta đã hứa với họ trong ba ngày sẽ tìm cho ra Ngũ viên ngoại,nhưng bây giờ biết ở đâu mà tìm?. Tên ấy vội vàng: À... Được lắm. Lúctôi đi tìm chỗ trọ, có gặp người tùy tùng của Nhị viên ngoại, tôi mới hỏithăm chỗ ở, thời nó nói rằng: Ở tại lầu Văn Quang, sau lầu Bàng Thái sư ởchung với Ngũ viên ngoại trong gian chứa sổ sách”. Tôi lại hỏi kỹ chỗ đócách phủ đệ của Thái sư chẳng xa, chỉ đi qua mé tay khỏi cụm rừng tùng, cócái lầu cao là chỗ đó. Lư Phương nghe nói, mừng rỡ lắm, ăn uống xong, bèn đổi y phục, cứtheo đường được chỉ mà đi. Tới nơi liền giở miếng phi tường tẩu bích nhảyvào, thời thấy có một mình Bạch Ngọc Đường ở đó. Lư Phương thấy mặt bấtgiác lụy rơi, song Ngọc Đường hình như không để ý tới. Lư Phương kể nỗiniềm thương nhớ, rồi lại hỏi tới Hàng Chương, Từ Khánh và Tưởng Bình,Ngọc Đường đáp rằng: Các anh nghe tin đại ca bị can vào vụ nhân mạng,nên rủ nhau vào phủ Khai Phong rồi”. Lư Phương nghe nói thất kinh, sợ baem nóng nảy, không phân thật giả, vào đó sinh chuyện lôi thôi. Tuy ngồi đợimà bụng phập phồng. Chờ tới canh ba cũng chưa thấy về. Nói về Hàng Chương, Từ Khánh, Tưởng Bình nghe tin Lư Phương bịgiải lên phủ Khai Phong thì sợ có điều bất trắc xảy ra, liền cùng nhau lén vàophủ thám thính. Tới nơi thấy trong ngoài canh giữ nghiêm ngặt liền lẻn rasau, nhảy lên tường, leo qua nóc nhà mà vào. Vào tới một phòng kia, BaoHưng ngó thấy liền la lên, Triển Chiêu lật đật chạy ra, thấy một người népqua một bên, ngồi phục xuống, móc trong đãy ra một mũi tên, ráng sứcphóng lên, tên bay như chớp, người trên mái nhà rơi xuống đất. Bọn VươngTriều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ cũng vừa chạy tới, đè người ấy tróilại. Triển Chiêu sắp sửa nhảy lên nóc nhà, chợt thấy trên ấy có một người,giơ tay lên cao rồi chỉ xuống, một lằn hào quang xẹt xuống. Triển Chiêu biếtlà ám khí lật đật cúi đầu tránh, ai dè Mã hán đứng sau lưng bị trúng phải vậtấy Triển Chiêu vội vàng nhảy lên rượt theo người kia bỗng thấy trước mặtmột đạo hồng quang nhắm ngay chân mày mình bay tới, bèn cúi đầu nétránh, ngước lên dòm thì bóng người biến mất, không biết đi đâu, ngơ ngáomột hồi, rồi nhảy xuống, đi vào thư phòng bẩm lại cho Bao Công hay. Bấy giờ người bị bắt khi nãy cũng vừa được điệu tới Bao Công hỏirằng: Ngươi là ai, vì cớ gì mà tới đây trong lúc đêm khuya canh vắng?.Người ấy đáp: Tôi là Xuyên sơn thử Từ Khánh, vì muốn cứu anh tôi là LưPhương mà ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 282 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 112 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 110 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 104 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 61 0 0 -
378 trang 41 0 0