Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Chín

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 132.10 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vị Viên ngoại ấy nhìn được Giang Phàn, liền vội vàng sai gia đinh mở trói cho hai người, rồi mời ngồi. Nguyên vị Viên ngoại ấy tên là Lâm Xuân, trước kia cùng với Giang Phàn kết bạn, cũng một tụi phá xóm phá làng với nhau. Về sau Lâm Xuân gặp mối, được nhiều tiền bạc bèn ở bạc với Giang Phàn. Thấy vậy Giang Phàn mới xuống phủ Khai Phong đầu hiệu. Lâm Xuân được tin ấy muốn xóa việc cũ mà kết liên lại, ai dè Giang Phàn thấy Bao Công bình chính trực, giúp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Chín Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Chín Triệt Địa Thử lo cứu hai công sai, Bạch Ngọc Đường lén trộm ba báu vật Vị Viên ngoại ấy nhìn được Giang Phàn, liền vội vàng sai gia đinh mởtrói cho hai người, rồi mời ngồi. Nguyên vị Viên ngoại ấy tên là Lâm Xuân,trước kia cùng với Giang Phàn kết bạn, cũng một tụi phá xóm phá làng vớinhau. Về sau Lâm Xuân gặp mối, được nhiều tiền bạc bèn ở bạc với GiangPhàn. Thấy vậy Giang Phàn mới xuống phủ Khai Phong đầu hiệu. LâmXuân được tin ấy muốn xóa việc cũ mà kết liên lại, ai dè Giang Phàn thấyBao Công bình chính trực, giúp nước vì dân, lại thêm có Triển Chiêu, CôngTôn Sách, và bốn dũng sĩ, hào kiệt anh hùng nên đã cải tà quy chính rồi.Chẳng may ngày nay rủi bị tên chủ quản của Lâm Xuân là Lôi Hồng bắtđược. Lâm Xuân lại tỏ ý hậu đãi, thời lòng cũng yên. Khi Giang Phàn vàHuỳnh Mậu uống trà, Lâm Xuân đứng dậy thưa rằng: Ngu phu thật khôngdè hai ngài là công sai, nên mới lầm lỡ như vậy xin nghĩ tình trước mà dungmột vài phần. Giang Phàn nói: Tôi cùng nhân huynh xưa kia đã từngchung chịu gian nan khổ, sao nay còn e ngại như vậy. Nói rồi đứng dậy từtạ lui về. Lâm Xuân đưa mắt liếc tiểu đồng một cái, và giữ Giang Phàn lạinói rằng: Hiền đệ chớ vội vã. Nói rồi tiểu đồng đã bưng ra một mâm, trêncó để bốn gói bạc, Lâm Xuân nói với Giang Phàn rằng: Tình xưa nghĩa cũ,không biết lấy chi tỏ lòng, xin có chút lễ bạc, xin hiền đệ chớ cười mà nhậncho. Giang Phàn đáp: Nhân huynh muốn mua lòng tôi sao, tôi quyết khôngnhận. Lâm Xuân thấy Giang Phàn từ chối cả giận nạt rằng: À, mi ỷ có chỗdựa hơi, ỷ có phủ Khai Phong, nên không nhận bạc, còn mở lời sỉ nhục ta, tasẽ cho mi biết mặt. Dứt lời hạ lệnh cho Lôi Hồng và gia đinh ập lại bắtGiang Phàn và Huỳnh Mậu đem ra nhà bên cạnh treo lên trên hai cái vòngsắt, rồi thay phiên nhau lấy roi da mà đánh. Hai người tức mình lắm, mắngnhiếc không ngớt lời. Bấy giờ trời đã tối, trong nhà đã đốt đèn, Lôi Hồng và gia đinh đánhđã mỏi tay, bèn đóng cửa lại bỏ đó, kéo nhau đi ăn cơm, cho nên bốn bề lặnglẽ. Giang Phàn và Huỳnh Mậu nghe mé trong có người than khóc, bèn hỏirằng: Ngươi là ai mà than khóc như vậy? Người nọ đáp: Tôi nguyên họĐậu, nhân cùng con gái đi xuống Biện Lương tìm bà con, đi ngang qua đâyrủi gặp Viên ngoại thấy con tôi có chút nhan sắc bèn bắt đi. Nhờ một hiệp sĩlà Hàng Chương thấy việc bất bình, ra tay cứu gỡ, lại cho năm lượng bạc.Chẳng dè cha con tôi lạc nẻo lạ đường, đi luẩn quẩn bị Viên ngoại bắt lại,đem giam tôi vào đây, còn con gái tôi tính mạng thế nào chưa biết“. Lúcđương nói chuyện, nghe cửa khua kẹt kẹt, rồi mở ra, có một người bước vào,Đậu lão ngó thấy bèn kêu: Bớ ân nhân, mau cứu tôi với. Giang Phàn vàHuỳnh Mậu nghe Đậu lão kêu là ân nhân biết là Hàng Chương liền kêu rằng:Bớ Nhị gia, xin cứu chúng tôi. Hàng Chương liền rút dao ra cắt đứt dâytrói cứu Giang Phàn, Huỳnh Mậu và Đậu lão, rồi dắt ra khỏi nhà tìm chỗ chotrốn, đợi mình vào bắt Lâm Xuân và tìm con gái Đậu lão. Còn đương bànluận, chợt thấy có một cái tàu ngựa ở mé phía tây, Giang Phàn liền đem Đậulão và Huỳnh Mậu giấu ở đó, còn mình trốn chỗ khác. Yên trí xong xuôi,Hàng Chương liền trở vào nhà, đi qua một gian phòng đèn đốt sáng trưng,bèn núp ngoài nghe có tiếng đàn bà nói rằng: Bẩm bà, bà thắp nhang cầuphật chắc là cầu cho Viên ngoại bình an vô sự”. Bà ta đáp: Tâm tôi như vậy,song chưa chắc là được. Vì nó cứ làm điều ác mãi. Hôm nay lại mới bắtđược một đứa con gái nhốt ở buồng bên kia, không hiểu chủ ý nó làm gì?.Người đàn bà nói: Ở phía nam nhà ta có một người thợ thiếc tên là QuýQuản, vợ y là Nghê Thị với Viên ngoại có tình ý gì mà nhân lúc Quý Quảnốm vừa dậy, Viên ngoại sai Lôi Hồng định kế với Nghê Thị về nói vớichồng rằng: Khi ốm có nguyện thắp hương tại chùa Bửu Châu, nên thế nàocũng phải cầu nguyện. Sau chùa ấy có một cái gò không, tên Lôi Hồng nhàta nấp ở đó, chờ lúc Nghê Thị thắp hương xong ra gò ấy đi tiểu, cởi quầnngoài dắt gần đó, khi tiểu xong, dòm lại thì mất quần, liền bươn bả trở vềnhà, đến nửa đêm nghe có người kêu trả quần, Nghê Thị sai chồng mở cửamà lấy, ai dè bị chúng cắt mất đầu. Nghê Thị liền đem việc ban ngày mấtquần, tối chồng bị cắt đầu, cáo ở huyện Tường Phù. Quan huyện tới chùakhám xét thấy ở sau gò đó có chỗ đào đất, liền sai người đào lên thời có cáiquần của Nghê Thị gói đầu Quý Quản chôn ở đó. Người đàn bà lại nói tiếp: Vì vậy mà vị hòa thượng ở trong chùa làPháp Thông bị bắt về huyện tra khảo. Chẳng dè Pháp Thông có một ngườisư đệ là Pháp Minh đi mộ hóa về, nghe có sự như vậy liền lên phủ KhaiPhong đầu cáo. Viên ngoại nghe tin ấy sợ lắm, vì phủ Khai Phong xét án rấtlợi hại, nên mới sai Lôi Hồng đem áo cho Nghê Thị cải trang và rước về đâyđể vào buồng kín mé bên kia, nghe đâu đêm nay sẽ thành thân. HàngChương ...

Tài liệu được xem nhiều: