Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Lăm

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 137.63 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lư Phương ở tại lầu Văn Quang, tới hết canh ba mới thấy Hàng Chương và Tưởng Bình trở về. Hai người trông thấy Lư Phương lấy làm lạ lắm bèn hỏi: "Tại sao đại ca lại ra được nơi đây?". Lư Phương liền đem mọi chuyện mà thuật lại. Tưởng Bình nghe dứt, nói với Hàng Chương và Bạch Ngọc Đường rằng: "Đó! Tôi nói như vậy mà anh ba không nghe, thật là đi tìm cái khổ”. Hàng Chương bèn đem quang cảnh lúc vào phủ thuật lại cho Lư Phương và Bạch Ngọc Đường nghe. Lư...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Lăm Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Lăm Lập mưu lấy thuốc, chọc giận Hàng Chương. Rảo bước thăm tin, cho cơm Triệu Khánh Lư Phương ở tại lầu Văn Quang, tới hết canh ba mới thấy HàngChương và Tưởng Bình trở về. Hai người trông thấy Lư Phương lấy làm lạlắm bèn hỏi: Tại sao đại ca lại ra được nơi đây?. Lư Phương liền đem mọichuyện mà thuật lại. Tưởng Bình nghe dứt, nói với Hàng Chương và BạchNgọc Đường rằng: Đó! Tôi nói như vậy mà anh ba không nghe, thật là đitìm cái khổ”. Hàng Chương bèn đem quang cảnh lúc vào phủ thuật lại choLư Phương và Bạch Ngọc Đường nghe. Lư Phương nghe xong nói: Muônngàn sự đều tại Ngũ đệ hết thảy. Tưởng Bình hỏi: Cớ nào lại đổ lỗi choNgũ đệ?. Lư Phương đáp: Nếu Ngũ đệ không đi tìm họ Triển thời chúng tacó tới đây làm chi cho sinh sự. Hàng Chương làm thinh, Tưởng Bình nói:Không trách được, nếu chú năm được thanh danh, bọn ta há chẳng được rỡmày đẹp mặt sao? Thôi chuyện ấy bỏ qua. Bây giờ anh nghĩ sao đây?. LưPhương đáp: Nghĩ sao bây giờ? Tốt hơn là đem Ngũ đệ tới phủ Khai Phong,cầu Bao Thừa tướng tâu với Thiên tử mà gỡ tội. Còn bọn mình thời bồi lễvới Triển Nam Hiệp là xong. Ngọc Đường nghe nói trợn mắt mà rằng: Lờiđại ca nói đó, dẫu chết tôi cũng chẳng nghe. Tưởng Bình nói: Anh em đềucó ý khác nhau, không nên tranh cãi. Lư Phương nói: Cứ như lời Ngũ đệnói, vậy chớ có thù khích chi với Triển Nam hiệp không?. Ngọc Đườngđáp: Không có thù khích chi cả. Lư Phương hỏi: Không thù khích sao lạimuốn tranh hơn giành giỏi làm chi?. Ngọc Đường đáp: Tôi không giậnTriển Chiêu, song ghét cái gì mà Ngự miêu mèo quằng đó, nên quyết trừngtrị chơi một trận. Nếu không vậy thời đại ca nên cầu Bao Công tâu với Thiêntử lột cái hàm Ngự miêu đi, thời tôi mới chịu tội. Lư Phương nói: Emmuốn làm khó cho ta? Ta đã được người đãi tử tế, mới hứa đi tìm em, naygặp rồi, lại trỏ mặt lại nói như vậy, mở miệng sao cho được?”. Ngọc Đườngnghe nói cười rằng: Thôi đại ca đã chịu ơn tri ngộ với Bao Công, thời maumau bắt tôi nộp cho người được lĩnh thưởng công hầu cho sướng”. Một lời nói ấy cứ như mũi dao đâm vào lòng Lư Phương, làm cho LưPhương nghẹn ngào tủi hổ, không đáp được một lời, lật đật đứng dậy đi rakhỏi cửa lầu Văn Quang, nhảy xuống đi ra mé sau, bụng nghĩ rằng: Ôi! LưPhương này, từ lúc kết bạn với bốn em lòng dạ thế nào, các em cũng biếtchứ. Nay vì chút ơn tri ngộ mà phải đi tìm Ngũ đệ đến nỗi Ngũ đệ nghi lòng,nói đường đột như vậy, xấu hổ biết bao nhiêu? Ta biết tính làm sao, không lẽđể cho Ngũ đệ dọc ngang gây họa, mà cũng không biết trả lời với phủ KhaiPhong thế nào? Âu là một thác còn hơn!. Nghĩ rồi nhìn lên thấy bức tườngtrước mặt có nhành cây giơ ra bèn mở dây lưng buộc vào, tính sẽ treo cổ tựvẫn. Vừa sửa soạn đút cổ vào, bỗng thấy một người đi lại, nhìn ra là TưởngBình. Tưởng Bình nói: Đại ca chớ làm như vậy. Ngũ đệ nóng nảy, ăn nóihồ đồ giận nó làm chi?. Lư Phương nói: Tứ đệ chẳng nghe lời Ngũ đệ nói hay sao? Ta cònmặt mũi nào mà sống trong trời đất. Lư Phương vừa nói vừa nhỏ nước mắt. Tưởng Bình nói rằng: Thói thường tài cao hay ngạo. Nếu chẳng vậytôi có theo nó làm gì? Vì muốn trị phục nó, nhưng chưa có chước gì. Vậybây giờ tôi với Đại ca nên vào phủ Khai Phong đem lời nó mới nó mà đọclại, một là tạ tội, hai là xem Tam ca hạ lạc nơi nào?. Lư Phương nghe nóiphải, liền buộc dây lưng vào rồi cùng Tưởng Bình tới phủ Khai Phong. Khi Bao Công nghe bẩm sai Triển Chiêu ra mời vào. Hai anh em vàotới thư phòng thấy Bao Công ngồi trên, bèn quỳ mọp dưới đất. Từ Khánhđương ngồi trên ghế thấy vậy cũng tuột xuống quỳ theo. Bao Công vội vãtruyền rằng: Nghĩa sĩ đã tới đây, xin cứ ngồi chuyện vãn, có tội tình chi màphải quỳ lạy. Ba người nghe truyền liền đứng dậy, tả hữu nhắc ghế cùngngồi. Triển Chiêu và Công Tôn Sách cũng ngồi lại đàm đạo. Bao Công thấyTưởng Bình người ốm như mai, tướng như người bệnh, liền hỏi mới biết đólà Phiên giang thử Tưởng Trạch Tường vậy. Bao Công liền đem chuyện MãHán bị trúng tên thuật lại cho hai người nghe, rồi cậy Lư Phương trở về hỏiHàng Chương xin thuốc lại cứu. Tưởng Bình nói: Đại ca bây giờ xin thuốcchắc Nhị ca không cho, vì anh đương a tòng với Ngũ đệ, chi bằng nghe theomưu tôi có lẽ đoạt được thuốc, mà khi Nhị ca đi rồi, còn một mình Ngũ đệdễ cho mình bắt được nữa. Lư Phương hỏi: Kế ấy thế nào?. Tưởng Bìnhkề miệng vào tai nói nhỏ rằng: Làm như vậy... như vậy... thời Nhị ca có lẽnào không đi. Lư Phương nói: E làm như vậy ta với Nhị đệ chia rẽ nhau”.Tưởng Bình nói: Tuy bây giờ coi như chia rẽ mà lại đoàn viên. Vả chăngbây giờ đã canh năm rồi, không còn nấn ná được nữa, phải đi lấy thuốc chogấp. Lại nói với Công Tôn Sách mượn giấy mực. Công Tôn Sách đưa ra,Tưởng Bình cầm viết, viết xong bảo Lư Phương ký tên, rồi từ tạ ra khỏi phủtrở về lầu Văn Quang. Tưởn ...

Tài liệu được xem nhiều: