Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Mốt

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.58 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bao Công cũng lên kiệu mà về phủ Khai Phong, về tới nơi, lập tức thăng đường, đem Hà Thường Hỉ ra hỏi, Hà thái giám liền đem mọi việc ra khai rõ cả, chẳng dám giấu điều gì. Bao Công hỏi xong trở vào thư phòng bàn luận việc ấy với Công Tôn Sách và Triển Hùng Phi. Hai người đều nghi cho Bạch Ngọc Đường làm việc ấy. Rạng ngày Bao Công vào chầu, tâu lại những lời của Hà Thường Hỉ. Vua Nhân Tôn nghe tâu hết sức vui vẻ, khen rằng: "Người ấy tuy làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bốn Mươi Mốt Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Bốn Mươi Mốt Bắt lầm, hỏi nọn, rõ được vàng chôn, Xem sắc, chen hoa, bừng lên lửa dục Bao Công cũng lên kiệu mà về phủ Khai Phong, về tới nơi, lập tứcthăng đường, đem Hà Thường Hỉ ra hỏi, Hà thái giám liền đem mọi việc rakhai rõ cả, chẳng dám giấu điều gì. Bao Công hỏi xong trở vào thư phòngbàn luận việc ấy với Công Tôn Sách và Triển Hùng Phi. Hai người đều nghicho Bạch Ngọc Đường làm việc ấy. Rạng ngày Bao Công vào chầu, tâu lại những lời của Hà Thường Hỉ.Vua Nhân Tôn nghe tâu hết sức vui vẻ, khen rằng: Người ấy tuy làm nhiềuđiều ám muội, song có ý giúp phải trừ tà, khanh không cần phải phòng ngừacho lắm, chỉ làm thế nào mời được người ấy cho trẫm xem. Bao Công vângchỉ, trở về truyền lại cho các viên chức trong phủ. Ai ai cũng muốn lập công.Triệu Hổ nhớ lại chuyện giả ăn mày lúc xưa thời khoái chí lắm, quyết phennày giở miếng cũ, bèn thay hình đổi dạng làm đứa ăn mày, song không giữkín ra nơi vắng vẻ như trước mà cứ đường đột trong phủ đi ra, khiến cho ainấy thấy cũng tức cười, kẻ đi đường và con nít kéo theo cả lũ, chỉ trỏ cườingạo um sùm. Thật là: Quyết săn cọp dữ, phải có thợ nghề, Muốn chọc người tài, phải dùng thế ấy. Triệu Hổ giả dạng ăn mày, ra khỏi phủ thấy dân chúng theo coi đônglắm, thời tức mình đi lẹ như bay được vài dặm đường, nhìn lại bốn bề vắngvẻ, cảnh tượng đìu hiu, mặt trời đã lặn, lại thêm gió bấc thổi lạnh lẽo rút ruột.Bấy giờ Triệu Hổ không muốn đi nữa, tính kiếm chỗ nằm núp gió, may saobên cạnh đường có cái miếu hỏng cửa xiêu vách đổ, chỉ trơ trọi cái khung,và những chân tường lồi lõm rong rêu. Triệu Hổ vào nằm ở đó, bỗng thấy cómột người ăn mặc lam lũ không khác gì mình, hai tay ôm một mớ cỏ khô, đixăm xăm lại bên gốc liễu, quăng mớ cỏ vào bộng cây, rồi nhảy lên nằm. Mộtlát cũng có một người ăn mặc như người trước, cũng ôm cỏ lại bộng cây liễu,quăng vào, té ra ở trong đã có người nằm rồi, vừa muốn đi chỗ khác, thờingười ở trong mời vào nằm chung, sẽ có chuyện đàm đạo. Người vào trướcnói: Một mình tôi ở đây thời ngủ sớm, có anh lại, ngồi dậy nói chuyệnchơi. Người vào sau đáp: Nghĩ con người ở đời giàu có mà chi, ngàn giannhà rộng, chẳng qua ngủ một chỗ mà thôi, sao hơn được chúng ta nghèo khổmà được chỗ ấm áp như vầy, dẫu cho kẻ quản bảo trong phủ, dầm sương giãigió thời có hơn gì?. Triệu Hổ nghe chúng nó nói xóc mình tức lắm, muốnchạy lại nằm chung một ổ chơi. Vừa đi tới gốc liễu thời nghe hai người nóivới nhau rằng: Cho đến đường đường một vị thừa tướng cũng chưa ắt ở tạiphủ Khai Phong nhắm mắt ngủ cho yên, nữa là người ấy”. Người kia bèn hỏirằng: Tại sao mà tướng gia lại ngủ không yên giấc?. Người nọ đáp: A,anh không biết hay sao, mới đây trong cung có xảy ra việc Tổng quản bị giếtvà đề thơ ở đền Trung Liệt nên Thánh thượng giao cho phủ Khai Phong traxét, như vậy làm sao tướng gia ngủ yên được?. Người kia nói: Ối! Chuyệnđó tôi biết lắm, song không dám lên phủ để bày tỏ “. Người nọ lật đật hỏi:Anh sợ cái gì, anh cứ thuật cho tôi nghe tôi sẽ giúp anh”. Người nọ đáp:Không, mà chưa biết đúng hay không. Anh có nhớ ở đường Cổ Lầu có nhàtrọ tên là Kiết Thăng điếm, có một người khách tới ở, hình dung tuấn tú, tuổitác trẻ con, cỡi ngựa mây, tùy tùng đông, mướn một căn nhà rất rộng, cùngnhau ở trọ. Nghe nói người ấy họ Tôn, có mối mang gì ở trong cung, khôngrõ phải chuyện ấy không?. Triệu Hổ nghe nói mừng rỡ lắm, không còn biết lạnh nữa, lén lén rakhỏi miếu, chạy vội về phủ Khai Phong đem những lời đã nghe thưa lại vớiBao Công, và xin cho sai dịch đi tra xét. Bao Công nhận lời, phái Mã Hán,Trương Long đi với Triệu Hổ tới điếm Kiết Thăng. Tới nơi Triệu Hổ phânphó sai dịch bao vây bốn phía rồi kêu tiểu nhị mở cửa. Cửa mở, chúng đãkéo ùn ùn vào, bắt tiểu nhị dẫn lại phòng của họ Tôn trói người khách ấy lại.Khách vừa thiu thiu ngủ, thấy bị trói, thời thất kinh, sau nghe nói đó là lính ởphủ Khai Phong thời mặt mày tái ngắt. Triệu Hổ đã bắt được người rồi, bèn sai lục soát các nơi song khôngthấy vật gì. Chỉ có hai phong thư mà thôi. Bấy giờ Mã Hán và Trương Longở dưới lầu đi lên, thấy vậy biết là bắt lầm bèn cầm hai phong thư lại đèn coi,thời một mặt đề là: Bình an gia bảo, một mặt đề là: Phụng Lương phủ thụmật phong“. Trương Long biết chuyện đã lỡ rồi không làm sao được cựcchẳng đã phải giải người ấy về phủ luôn cả hai phong thư, và bẩm lại choTướng gia rõ. Bao Công vội vã thăng đường hỏi người ấy rằng: Mi tên họ là gì?.Người ấy đáp: Tôi tên là Tòng Phước, gia nhân của quan thái thú PhụngDương Tôn Trân vâng lệnh chủ nhân đem thọ lễ cho Bàng Thái sư. BaoCông hỏi: Thọ lễ những món gì ở đâu?. Tòng Phước đáp: Chỉ có támchậu tùng cảnh, người bạn tôi là Tòng Thọ còn đem theo sau, tôi chỉ có dângthơ mà thôi, nay tớ ...

Tài liệu được xem nhiều: