Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Chín

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.03 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người đàn bà đội trạng ấy, là họ Văn, lấy chồng nhà họ Hàng, chồng chết đã lâu, có được một trai tên là Thoại Long nay tuổi vừa mười sáu. Hai mẹ con mướn nhà ở tại Bạch Gia Bao. Văn Thị chuyên nghề may vá kiếm ăn, con thời đọc sách, nhà chia ra làm ba, phòng ngủ, chỗ tiếp khách và thư phòng. Một buổi tối Hàng Thoại Long đương chong đèn đọc sách, đến nửa canh một, chợt thấy buồng bên kia có dáng người giày đỏ áo xanh đi vào, Hàng Thoại Long lật...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Chín Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Chín Mua đầu heo, nho sinh đeo lấy họa, Giả dạng khó, dũng sĩ gặp người gian N gười đàn bà đội trạng ấy, là họ Văn, lấy chồng nhà họ Hàng, chồngchết đã lâu, có được một trai tên là Thoại Long nay tuổi vừa mười sáu. Haimẹ con mướn nhà ở tại Bạch Gia Bao. Văn Thị chuyên nghề may vá kiếm ăn,con thời đọc sách, nhà chia ra làm ba, phòng ngủ, chỗ tiếp khách và thưphòng. Một buổi tối Hàng Thoại Long đương chong đèn đọc sách, đến nửacanh một, chợt thấy buồng bên kia có dáng người giày đỏ áo xanh đi vào,Hàng Thoại Long lật đật chạy sang bên gọi Văn Thị. Văn Thị giật mình hỏi:Vì cớ nào con không lo học lại vào làm rộn vậy?”. Thoại Long nói: Conmới vừa thấy một người đi vào buồng, nên kêu mẹ thức dậy xem phải kẻtrộm không?. Văn Thị nghe nói cũng sợ là ăn trộm vào nhà liền bảo bưngđèn đi rọi. Thoại Long rọi tới dưới giường nằm thấy đất vun cao lên liền larằng: Mẹ ôi! Sao đất đùn đống lên thế này?. Văn Thị chạy lại coi thấyđúng, liền hối giở giường lên, rồi banh đất ra, thấy một cái rương đậy kín,Thoại Long chạy lấy dao cạy lên thì trong ấy đựng rất nhiều tiền bạc. Mẹcon lòng rất vui mừng. Thoại Long nói với Văn Thị rằng: Mẹ, có lẽ trờiphật thấy mẹ con ta cơ khổ, nên cho của này đặng con ăn học chớ gì. VănThị đáp: Con nói có lẽ phải, vậy sáng ngày phải đi chợ mua lễ vật về đáp tạthần minh đã có lòng phù hộ. Nói đoạn ém đất chỗ đó lại và kê giường nhưcũ, rồi mẹ con yên nghỉ. Đêm ấy Thoại Long mừng lắm, thức dậy rất sớm, thấy ngoài sân sángtrưng, chạy kêu Văn Thị dậy lấy tiền và hỏi thăm mua những vật gì. KhiThoại Long ra khỏi nhà, trên trời trăng tròn còn sáng, sao mai chưa mọc, biếtlà còn khuya lắm, nhưng không ngần ngại gì cứ lang thang đi mãi. Tới trướccửa lò heo họ Trịnh thấy trong nhà có bóng đèn liền gõ cửa. Bỗng dưng đènđuốc đâu mất hết, trong nhà tối thui, kêu mãi không ai lên tiếng, vội vã quaymình trở lại. Đi được ít bước Thoại Long nghe tiếng mở cửa, ngó lại thờiđèn cháy sáng như cũ và nghe thấy Trịnh đồ kêu: Ai mua đầu heo?. ThoạiLong nghe kêu trở lại, Trịnh đồ thấy mặt mừng rỡ nói quýnh rằng: Ồ?Tưởng ai đâu té ra là cậu hai, ủa sao cậu nói đi mau đầu heo không đemthúng rổ gì hết vậy?. Thoại Long đáp: Vì lật đật quá, quên phứt đi, bây giờlàm sao?. Trịnh đồ nói: Không hại gì tôi sẵn có cái bao bằng vải đây, chocậu mượn xách về sáng đem trả lại cho tôi cũng đặng”. Nói rồi chạy vàoxách bao ra, máu me còn dính, nói với Thoại Long rằng: Đầu heo tôi đã bỏtrong đó rồi “. Thoại Long lật đật lấy tiền ra trả, rồi xách bao hối hả ra về. Đi ngang bọn tuần đinh, chúng nó thấy bèn đón lại, hỏi: Ai xách baogì đó?. Thoại Long đáp: Tôi, tôi mua đầu heo. Vừa nói vừa thở hổn hển.Tuần đinh thấy bộ anh ta nghi, lật đật mở bao coi, té ra trong ấy không cóđầu heo, lại có đầu một người con gái tóc tai rối bù, máu me bê bết. ThoạiLong thấy vậy hồn phi phách tán, chết sững người ra. Bọn tuần đinh liền dắtvề Nghiệp huyện. Trời sáng quan huyện ngồi hầu, tuần đinh dẫn Thoại Longvào bẩm cái việc và cái bao làm tang. Quan huyện thấy Thoại Long hìnhdung mỏng mảnh, mặt mũi hiền từ, rõ là một gã thư sinh, chớ chẳng phảimột tay gian ác. Quan huyện hỏi: Mày tên gì, sao lại giết người như vậy?“.Thoại Long khóc lóc thưa rằng: Tiểu nhân tên là Hàng Thoại Long, vì quanhà họ Trịnh mua đầu heo quên đem rổ, Trịnh đồ bèn cho mượn bao và đãđựng đầu heo vào hồi nào rồi, đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân vô ý tưởng thậtxách về, gặp tuần đinh đón hỏi, mở ra mới hay là đầu người “. Nói rồi khócrống lên nghe rất thảm thiết. Quan huyện sai đòi Trịnh đồ tới, thời nó chốilà không có bán đầu heo cho Thoại Long, hỏi tới cái bao vải, thời cũng chốilà không phải của nó. Thương hại cho gã thư sinh tuổi nhỏ làm sao tranh cãicho lại miệng một đứa già hàm! May sao quan huyện lòng lành, thấy ThoạiLong nho nhã không nỡ gia hình, nên giam cả hai vào ngục chờ ngày phânxử. Văn Thị ở nhà trông con mãi không thấy về, đi hỏi thăm mới hay, oanức vô cùng, thảm sầu lắm nỗi, muốn vạch trời kêu lên, may đâu nghe BaoCông là người chính trực vô tư, đoán việc như thần, vừa ra Trần Châu nênđón đường đội trạng. Khi Bao Công vào công quán, Huyện doãn tới nghênh tiếp, Bao Côngliền hỏi tới án của Hàng Thoại Long. Huyện doãn thưa rằng: Vẫn còn giamđợi thẩm vấn chớ chưa kết án. Bao Công truyền đem Thoại Long tới hỏirằng: Hàng Thoại Long, vì sao mi giết người, cứ thật nói ngay đi?. ThoạiLong nhỏ nước mắt ròng ròng khóc mà bẩm rằng: Vì tiểu nhân đi mua đầuheo quên đem rổ nên Trịnh đồ cho mượn bao ấy”. Bao Công hỏi: Mi gặptuần đinh lúc nào?. Thoại Long thưa: Lúc ấy trời chưa sáng”. Bao Cônghỏi: Trời chưa sáng mi đi mua đầu heo làm gì?. Thoại Long không biết trảlời làm sao, cúi đầu mà khóc mãi. Bao Công cho dẫn xuống rồi nói với quanhuyện cho người tới khám soát nhà của Hàng Thoại Long cho kỹ c ...

Tài liệu được xem nhiều: