Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai
Số trang: 9
Loại file: pdf
Dung lượng: 191.17 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nói về Ninh Lão tiên sinh dạy Bao Công, hễ nói qua là thuộc ngay, Ninh Lão nghi là người nhà đã có dạy sách nào, hễ nói chưa hết câu trên là hiểu được câu dưới. Ninh Lão rất vui vẻ nghĩ sau này Bao Công chắc sẽ hiển đạt, nên thường cho là thần đồng, là kỳ tài, lại sửa cho tên Chửng nghĩa là vớt, lấy ý sau này sẽ cứu vớt dân ra khỏi nơi nước lửa và đặt chữ là Văn Chính, cũng lấy ý là người sẽ có tài về chính trị, vì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Hai Chùa Kim Long, anh hùng cứu nạn. Làng ẩn dật, Hồ Ly trả ơn Nói về Ninh Lão tiên sinh dạy Bao Công, hễ nói qua là thuộc ngay,Ninh Lão nghi là người nhà đã có dạy sách nào, hễ nói chưa hết câu trên làhiểu được câu dưới. Ninh Lão rất vui vẻ nghĩ sau này Bao Công chắc sẽ hiểnđạt, nên thường cho là thần đồng, là kỳ tài, lại sửa cho tên Chửng nghĩa làvớt, lấy ý sau này sẽ cứu vớt dân ra khỏi nơi nước lửa và đặt chữ là VănChính, cũng lấy ý là người sẽ có tài về chính trị, vì chữ văn với chữ chínhnhập lại mà ra nghĩa ấy. Ác qua thỏ lại, Bao Công học được năm năm, tuổi đã mười bốn, văngiỏi thơ hay. Ninh Lão hằng thôi thúc nộp tên ứng thi, nhưng Viên ngoạichẳng cho. Qua hai năm sau, Bao Công đã mười sáu tuổi, bấy giờ gặp kỳtiểu khảo, “ Ninh Lão tiên sinh không thể bỏ qua cơ hội tốt nữa, liền sangnhà Bao Sơn nói rằng: Ý tôi muốn cho Bao Công ứng khảo đã hai năm nay,song bị Viên ngoại cản trở làm ra lôi thôi mất cả thời giờ, nay vừa tới khảokỳ, tôi tới cho cậu hay, nếu chịu đem Bao Công đi ứng khảo thời thôi; bằngkhông, tôi xin thế quyền lo tính cho nó. Bao Sơn nói: “Việc thầy tính rấtphải, nhưng phải để tôi khuyên cha tôi đã. Nói rồi đến thưa với Viên ngoạirằng: “Ninh Lão tiên sinh muốn chú ba ứng khảo ấy là vinh dự cho nhà ta,chúng ta lẽ nào từ chối, thà là cho nó đi, tiên sinh không còn nói gì đượcnữa. Viên ngoại ưng thuận. Bao Sơn mừng rỡ vô cùng, về nói lại với NinhLão. Ninh Lão gật đầu xếp đặt các việc cho Bao Công ứng khảo. Công việcấy Viên ngoại không thèm để ý tới, chỉ có Bao Sơn là mong mỏi cho nên hếtlòng lo lắng thôi. Ngày khảo thi đã qua, trời vừa rạng sáng, nghe tiếng chộn rộn trướcngõ, Viên ngoại tưởng là bọn nha dịch nào, ai dè mở cửa ra là tin báo BaoCông thi đậu. Viên ngoại nghe tin đã chẳng mừng lại ra chiều buồn bã, luivào nhà nằm, thân thích nườm nượp tới chúc mừng, ông cũng chẳng ra;thậm chí không có lời tạ ơn Ninh Lão. Bao Sơn năn nỉ đôi ba lần mới chịucho làm tiệc để thù báo. Ngày ấy khi Ninh Lão tới nhà khách, Viên ngoạichỉ nắm tay mời ngồi thôi, không chuyện vãn gì, tỏ ra chiều lơ đãng lắm.Tiệc bày xong, cùng nhau phân ngôi chủ khách, trên bàn sực nức mùi thịt cá,đầy những rượu ngọt bánh ngon. Viên ngoại vẫn có vẻ như vậy, Ninh Lãodằn không được mới mở lời rằng: Nay lịnh lang sẵn chất thông minh, nếulo cho học, chẳng những là bậc tú tài, mà cử nhân, tiến sĩ cũng có thể dư sức,sau này hiển đạt không biết tới đâu là cùng, đó là một đức hạnh... Ninh Lãovừa nói tới đó, Viên ngoại ngắt ngang câu chuyện rằng: Đức hạnh gì? Đó làbất hạnh cho nhà tôi nên mới sinh thứ con phá gia như vậy?. Ninh Lão nghequa lấy làm lạ hỏi: Sao Viên ngoại lại nói lạ vậy? Thuở nay có ai là ngườikhông muốn cho con cháu thành đạt, và cũng không ai lại buông lời lạ kỳdường ấy. Viên ngoại liền đem giấc chiêm bao trong lúc sinh Bao Côngthuật cả lại cho Ninh Lão nghe. Ninh Lão vốn là người học rộng biết nhiều,nghe qua đoán chắc là Khuê tinh giáng thế, lại thấy cử chỉ đoan trang và tưchất thông minh của Bao Công thời quyết sau này nên bậc đại quý, ngồinghe cứ gật đầu khen hay mãi. Viên ngoại kể xong, nói tiếp rằng: Từ nayvề sau xin tiên sinh chớ dạy nó nữa. Ninh Lão chẳng bằng lòng đáp: Thếthời không cho nó thi khảo hay sao?. Viên ngoại nói: “Không cần. NinhLão cả giận nói: “Trước khi con ông chưa học với tôi thì còn là con ông, nayđã học với tôi, thời là học trò tôi, tôi phải lo thế nào cho học trò được hiểnđạt, hầu khỏi tiếng giáo bất nghiêm, từ nay xin khỏi làm nhọc tới Viên ngoại,tôi cứ làm như ý nguyện tôi là đủ”. Dứt lời đứng dậy đi ra không đợi tới mãntiệc. Tại sao Ninh Lão làm ra mặt giận như vậy? Là vì ông thừa biết Viênngoại vốn người ngu độn, Bao Sơn thì hiếu hạnh quá dầy, nếu bỏ luống eBao Công khó nổi thành danh, nên mới có ý đứng ra lo cho cậu học trò yêu. Đến kỳ thi hương, Ninh Lão tiên sinh bàn bạc với Bao Sơn để sửasoạn cho Bao Công ứng thí. Bây giờ không cần thưa lại với Viên ngoại nữa,Ninh Lão tự mình chủ trương, Bao Sơn cũng vui lòng vâng dạ. Đến ngàytreo bảng thấy tên Bao Công được xếp đầu. Bao Sơn vui mừng khôn xiết,duy có Viên ngoại cứ buồn rầu như trước. Lần này Bao Sơn thết yến đãikhách và tạ ơn Ninh Lão tiên sinh. Ăn uống linh đình, chuyện trò vồn vã gầnmột ngày, đâu đó dọn dẹp xong xuôi, Ninh Lão bàn với Bao Sơn nên đưaBao Công lên kinh thi Hội. Bao Sơn cũng bẩm lại với Viên ngoại, Viênngoại cực chẳng đã phải cho, song không bằng lòng đem theo nhiều tôi tớ, ehao tốn tiền của, chỉ cho một tiểu đồng là Bao Hưng đi theo mà thôi. Đến lúc ra đi, Bao Công vào lạy cha mẹ, từ giã anh và chị dâu rồi vàothư phòng bái biệt tôn sư. Ninh Lão nắm tay căn dặn nhiều lời vàng đá, BaoHưng sửa soạn hành lý xong xuôi, cùng Bao Công lên đường. Bao Sơn theotiễn mười dặm đường xa rồi mới chia tay. Bao Công và Bao Hưn ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Hai Chùa Kim Long, anh hùng cứu nạn. Làng ẩn dật, Hồ Ly trả ơn Nói về Ninh Lão tiên sinh dạy Bao Công, hễ nói qua là thuộc ngay,Ninh Lão nghi là người nhà đã có dạy sách nào, hễ nói chưa hết câu trên làhiểu được câu dưới. Ninh Lão rất vui vẻ nghĩ sau này Bao Công chắc sẽ hiểnđạt, nên thường cho là thần đồng, là kỳ tài, lại sửa cho tên Chửng nghĩa làvớt, lấy ý sau này sẽ cứu vớt dân ra khỏi nơi nước lửa và đặt chữ là VănChính, cũng lấy ý là người sẽ có tài về chính trị, vì chữ văn với chữ chínhnhập lại mà ra nghĩa ấy. Ác qua thỏ lại, Bao Công học được năm năm, tuổi đã mười bốn, văngiỏi thơ hay. Ninh Lão hằng thôi thúc nộp tên ứng thi, nhưng Viên ngoạichẳng cho. Qua hai năm sau, Bao Công đã mười sáu tuổi, bấy giờ gặp kỳtiểu khảo, “ Ninh Lão tiên sinh không thể bỏ qua cơ hội tốt nữa, liền sangnhà Bao Sơn nói rằng: Ý tôi muốn cho Bao Công ứng khảo đã hai năm nay,song bị Viên ngoại cản trở làm ra lôi thôi mất cả thời giờ, nay vừa tới khảokỳ, tôi tới cho cậu hay, nếu chịu đem Bao Công đi ứng khảo thời thôi; bằngkhông, tôi xin thế quyền lo tính cho nó. Bao Sơn nói: “Việc thầy tính rấtphải, nhưng phải để tôi khuyên cha tôi đã. Nói rồi đến thưa với Viên ngoạirằng: “Ninh Lão tiên sinh muốn chú ba ứng khảo ấy là vinh dự cho nhà ta,chúng ta lẽ nào từ chối, thà là cho nó đi, tiên sinh không còn nói gì đượcnữa. Viên ngoại ưng thuận. Bao Sơn mừng rỡ vô cùng, về nói lại với NinhLão. Ninh Lão gật đầu xếp đặt các việc cho Bao Công ứng khảo. Công việcấy Viên ngoại không thèm để ý tới, chỉ có Bao Sơn là mong mỏi cho nên hếtlòng lo lắng thôi. Ngày khảo thi đã qua, trời vừa rạng sáng, nghe tiếng chộn rộn trướcngõ, Viên ngoại tưởng là bọn nha dịch nào, ai dè mở cửa ra là tin báo BaoCông thi đậu. Viên ngoại nghe tin đã chẳng mừng lại ra chiều buồn bã, luivào nhà nằm, thân thích nườm nượp tới chúc mừng, ông cũng chẳng ra;thậm chí không có lời tạ ơn Ninh Lão. Bao Sơn năn nỉ đôi ba lần mới chịucho làm tiệc để thù báo. Ngày ấy khi Ninh Lão tới nhà khách, Viên ngoạichỉ nắm tay mời ngồi thôi, không chuyện vãn gì, tỏ ra chiều lơ đãng lắm.Tiệc bày xong, cùng nhau phân ngôi chủ khách, trên bàn sực nức mùi thịt cá,đầy những rượu ngọt bánh ngon. Viên ngoại vẫn có vẻ như vậy, Ninh Lãodằn không được mới mở lời rằng: Nay lịnh lang sẵn chất thông minh, nếulo cho học, chẳng những là bậc tú tài, mà cử nhân, tiến sĩ cũng có thể dư sức,sau này hiển đạt không biết tới đâu là cùng, đó là một đức hạnh... Ninh Lãovừa nói tới đó, Viên ngoại ngắt ngang câu chuyện rằng: Đức hạnh gì? Đó làbất hạnh cho nhà tôi nên mới sinh thứ con phá gia như vậy?. Ninh Lão nghequa lấy làm lạ hỏi: Sao Viên ngoại lại nói lạ vậy? Thuở nay có ai là ngườikhông muốn cho con cháu thành đạt, và cũng không ai lại buông lời lạ kỳdường ấy. Viên ngoại liền đem giấc chiêm bao trong lúc sinh Bao Côngthuật cả lại cho Ninh Lão nghe. Ninh Lão vốn là người học rộng biết nhiều,nghe qua đoán chắc là Khuê tinh giáng thế, lại thấy cử chỉ đoan trang và tưchất thông minh của Bao Công thời quyết sau này nên bậc đại quý, ngồinghe cứ gật đầu khen hay mãi. Viên ngoại kể xong, nói tiếp rằng: Từ nayvề sau xin tiên sinh chớ dạy nó nữa. Ninh Lão chẳng bằng lòng đáp: Thếthời không cho nó thi khảo hay sao?. Viên ngoại nói: “Không cần. NinhLão cả giận nói: “Trước khi con ông chưa học với tôi thì còn là con ông, nayđã học với tôi, thời là học trò tôi, tôi phải lo thế nào cho học trò được hiểnđạt, hầu khỏi tiếng giáo bất nghiêm, từ nay xin khỏi làm nhọc tới Viên ngoại,tôi cứ làm như ý nguyện tôi là đủ”. Dứt lời đứng dậy đi ra không đợi tới mãntiệc. Tại sao Ninh Lão làm ra mặt giận như vậy? Là vì ông thừa biết Viênngoại vốn người ngu độn, Bao Sơn thì hiếu hạnh quá dầy, nếu bỏ luống eBao Công khó nổi thành danh, nên mới có ý đứng ra lo cho cậu học trò yêu. Đến kỳ thi hương, Ninh Lão tiên sinh bàn bạc với Bao Sơn để sửasoạn cho Bao Công ứng thí. Bây giờ không cần thưa lại với Viên ngoại nữa,Ninh Lão tự mình chủ trương, Bao Sơn cũng vui lòng vâng dạ. Đến ngàytreo bảng thấy tên Bao Công được xếp đầu. Bao Sơn vui mừng khôn xiết,duy có Viên ngoại cứ buồn rầu như trước. Lần này Bao Sơn thết yến đãikhách và tạ ơn Ninh Lão tiên sinh. Ăn uống linh đình, chuyện trò vồn vã gầnmột ngày, đâu đó dọn dẹp xong xuôi, Ninh Lão bàn với Bao Sơn nên đưaBao Công lên kinh thi Hội. Bao Sơn cũng bẩm lại với Viên ngoại, Viênngoại cực chẳng đã phải cho, song không bằng lòng đem theo nhiều tôi tớ, ehao tốn tiền của, chỉ cho một tiểu đồng là Bao Hưng đi theo mà thôi. Đến lúc ra đi, Bao Công vào lạy cha mẹ, từ giã anh và chị dâu rồi vàothư phòng bái biệt tôn sư. Ninh Lão nắm tay căn dặn nhiều lời vàng đá, BaoHưng sửa soạn hành lý xong xuôi, cùng Bao Công lên đường. Bao Sơn theotiễn mười dặm đường xa rồi mới chia tay. Bao Công và Bao Hưn ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0