Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Mươi Ba

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 165.05 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nói về Kim Ca nhận được cậu và bà ngoại rồi, bèn đem chuyện tìm bà tới lúc bị cọp tha thuật lại, nhân nhắc tới cha mẹ thời khóc rống lên. Bạch Hùng dỗ rằng: "Cháu đừng khóc nữa, bữa nay trời đã tối rồi, đợi sáng mai cậu sẽ vào cửa Đông Sơn tìm cha mẹ cháu”. Kim Ca nghe nói cũng yên lòng. Gà vừa gáy sáng, trời vừa tan sương, Bạch Hùng ăn sơ ít hột cơm rồi nhắm hướng Vạn Toàn sơn đi tới. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Mươi Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Hai Mươi Ba Bị đánh đau, Trọng Võ phát điên, Ham uống rượu, Khuất Thân bỏ mạng Nói về Kim Ca nhận được cậu và bà ngoại rồi, bèn đem chuyện tìm bàtới lúc bị cọp tha thuật lại, nhân nhắc tới cha mẹ thời khóc rống lên. BạchHùng dỗ rằng: Cháu đừng khóc nữa, bữa nay trời đã tối rồi, đợi sáng maicậu sẽ vào cửa Đông Sơn tìm cha mẹ cháu”. Kim Ca nghe nói cũng yên lòng. Gà vừa gáy sáng, trời vừa tan sương, Bạch Hùng ăn sơ ít hột cơm rồinhắm hướng Vạn Toàn sơn đi tới. Đi dọc đường gặp một người đàn ông tócrối như tơ vò, máu chảy đầy mặt, tay trái xách áo, tay mặt xách một chiếcgiày đỏ, thấy mặt Bạch Hùng không hỏi han gì xách giày lại đánh, vừa đánhvừa nói: Đồ chó, mày giỏi đánh tao đi, mày giỏi giết tao đi! “. Bạch Hùnglấy làm lạ lắm, nhìn thời hình dáng giống anh rể mình là Phạm Trọng Võ,song hỏi thời người ấy nói điên nói khùng hoài, không biết làm sao, tính trởvề cõng Kim Ca qua cho cha con nhận nhau. Nghĩ vậy liền chạy về thôn BácBảo. Người ấy chính là Phạm Trọng Võ. Lúc Trọng Võ nghe ông tiều nóivợ mình bị Oai liệt hầu bắt, liền bươn bả tới nơi đứng ngoài cửa réo đòi vợ.Ai dè ác Đăng Vân lập mưu gạt Trọng Võ vào nhà, nửa đêm phao rằng vàonhà ăn trộm, hạ lệnh cho gia đình kẻ gậy người hèo đánh chết ngất đi, rồi bỏvào hòm, sai người khiêng đem bỏ trong rừng hoang, vừa khiêng đi dọcđường gặp một tốp người đi tới, chúng nó hoảng bỏ chạy. Tốp ấy nguyên làngười ở phủ Khai Phong, lúc điểm danh biết Trọng Võ đậu trạng, nên lại nhàtrọ báo tin, thấy cửa khóa then gài, người không bóng vắng, hỏi chủ phòngmới biết là Trạng nguyên đi Vạn Toàn sơn tìm mẹ, liền tức tốc đi tìm, bất kỳnửa đường gặp hai đứa khiêng rương tưởng là kẻ trộm, vừa đón bắt, thờichúng đã chạy dài, lật đật mở rương ra xem, ai dè Trọng Võ chết đi sống lại,ở trong rương nhảy tót rạ, xách giày đập bậy, đụng ai đập nấy, nói xàm nhưđiên. Bọn người đi báo tin đỗ trạng thấy kẻ đó mặt mày máu nhuộm, tóc tairối bù, nói năng lảm nhảm, cho là người điên nên bỏ đi thẳng. Còn Trọng Võthời nghêu ngao nơi đường sá, ăn bậy nói xàm, may gặp Bạch Hùng. BạchHùng chạy riết về nhà cõng Kim Ca, khi tới nơi, người điên khi nãy đâu mất,không biết liệu làm sao, lại cõng về. Về nhà hỏi kỹ Kim Ca xem nơi trọ củacha mẹ nó mướn ở chỗ nào, bèn lặn lội vào. kinh tìm kiếm. Đường xa hơnbốn chục dặm, tưởng tới nơi là gặp chị và anh, ai dè chẳng thấy, cửa khóathen gài, đành ôm sầu nuốt thảm mà trở lại. Đi bơ vơ ở chợ nghe người nói:Tân Trạng nguyên là Phạm Trọng Võ, bỏ chỗ ở đi đâu mất, tìm mãi chưagặp. Bạch Hùng nghe vậy hơi yên lòng, vì nếu Trọng Võ mà thi đậu thời cóngười tìm kiếm, bất tất phải bận lòng lo, nên quay trở về. Ngày mà Bạch Hùng đi tìm Trọng Võ đó, có lắm chuyện rắc rối xảyra. Nguyên tại đường Cổ Lầu trong thành có một xưởng cây tên là HưngLong của hai anh em người ở Sơn Tây là Khuất Thân và Khuất Lương.Khuất Thân hay uống rượu say sưa nên thiên hạ đều gọi là Khuất hồ tử, cònKhuất Lương là người tử tế lanh lợi nên xưởng cây nhờ đó mà được khágiả. Ngày kia Khuất Thân nói với em rằng: Ta nghe bên trại cây phía namnúi Vạn Toàn, mới chở cây về nhiều lắm, vậy ta tính qua trả giá mua ít nhiều,em nhắm có được hay không?. Khuất Lương đáp: Anh lo lắng như vậy làtốt”. Nói rồi vào trong lấy ra bốn trăm lượng bạc đưa cho Khuất Thân và saigia đinh dắt ra một con lừa trắng cho anh cưỡi. Con lừa ấy tính hay nhập bầy,khi đi đường một mình thời đi dở lắm. Hễ có bóng lừa khác đi trước thờihoang mang chạy theo rất giỏi. Khuất thân lĩnh bạc cỡi lừa nhắm trại cây ménam núi Vạn Toàn đi tới. Khi ra mắt, chủ trại tính toán giá cả không xong,chẳng bằng lòng mua. Song thường thói con buôn hay chiêu mối hàng, nênbày tiệc rượu đãi Khuất Thân rất hậu. Khuất thân bị tiệc rượu ấy, cù cưa cùnhằm tới tối mới kiếu ra về. Vừa đi ngang một chỗ kia, lừa bỗng dở chứng,co đầu, rùng cổ, nhảy đá lăng xăng, Khuất Thân biết ở trước chắc có lừakhác, liền nới cương chạy tới, quả thấy trong bụi đầu kia có một con lừa đenrất tốt, yên lạc còn đủ. (Nguyên lừa ấy của Phạm Trọng Võ vợ mất con cọpbị tha, Trọng Võ bỏ đi để lừa lại đó). Khuất Thân liền kêu lớn: Lừa của aibỏ đây?. Kêu năm bảy lần cũng không nghe trả lời, liền nghĩ trong bụngrằng: Nay gặp được lừa này, yên lạc rất tốt, lại mập mạp, ta cũng nên đổiquách con lừa này đi. Nghĩ rồi nhảy xuống, mở túi bạc buộc qua lưng conlừa đen, nhảy lên quất một roi, bỏ lừa trắng của mình lại đó. Trời bấy giờ tối lắm, lại không có trăng, phần thời đường núi khókhăn nên Khuất Thân tìm kiếm nhà ngủ đậu, chợt thấy trước mặt có bóngđèn, bèn giục lừa tới gõ cửa, một lát chủ nhà ra mở cửa và mời vào trong.Khuất Thân tỏ ý xin nghỉ nhờ, chủ nhà bằng lòng. Khuất Thân buộc lừa cởiyên và đem túi bạc để trên chõng, rồi cùng nhau ...

Tài liệu được xem nhiều: