Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Mươi Hai

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 162.49 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tại tỉnh Hồ Quảng phủ Võ Xương, huyện Giang Hạ làng Nam An Thiện có một người hàn nho tên là Phạm Trọng Võ, vợ là Bạch Ngọc Liên, cùng nhau đã có một trai tên là Kim Ca vừa được bảy tuổi. Ngày kia Trọng Võ đi hội văn với các bạn về, vẻ mặt buồn rầu lắm. Bạch Ngọc Liên không hiểu duyên cớ làm sao bèn hỏi rằng: "Chẳng hay phu tướng có việc chi, bữa nay đi hội văn về lại không được vui như vậy?". Trọng Võ đáp: "Hiền phụ vốn chưa rõ, để...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Hai Mươi Hai Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Hai Mươi Hai Trọng võ mượn tiền vợ chồng bị nạn, Bạch Hùng đánh cọp cậu cháu gặp nhau Tại tỉnh Hồ Quảng phủ Võ Xương, huyện Giang Hạ làng Nam AnThiện có một người hàn nho tên là Phạm Trọng Võ, vợ là Bạch Ngọc Liên,cùng nhau đã có một trai tên là Kim Ca vừa được bảy tuổi. Ngày kia TrọngVõ đi hội văn với các bạn về, vẻ mặt buồn rầu lắm. Bạch Ngọc Liên khônghiểu duyên cớ làm sao bèn hỏi rằng: Chẳng hay phu tướng có việc chi, bữanay đi hội văn về lại không được vui như vậy?. Trọng Võ đáp: Hiền phụvốn chưa rõ, để tôi phân lại cho tường, số là lúc tôi tới hội văn với các bạnđồng song, thời thấy mỗi người đều sửa sang hành lý như sắp đi đâu xa. Tôimới hỏi, thời họ nói rằng Thánh thượng mới mở ân khoa tuyển người tài. Họlại rủ tôi cùng đi, tôi nghe qua hứng chí lắm, song... . Ngọc Liên nói: Ýthiếp cũng muốn như vậy, từ cách mẫu thân tới nay đã mươi năm, đêm ngàymong mỏi cho phu tướng xuống kinh ứng thí sẽ cùng đi một đường, tiệnviếng mẫu thân và em luôn thể, nay cơ hội đã đến, biết lo thế nào cho đượcnhư ý?. Vợ chồng bàn luận vì nhà nghèo không biết vay mượn ai cho cótiền làm lộ phí. Ngày sau vợ chồng thức dậy sớm, đương ngồi nói chuyện, chợt nghecó tiếng gõ cửa. Trọng Võ lật đật ra mở, thời thấy người bạn tri kỷ là LưuHồng Nghĩa bước vào. Vợ chồng Trọng Võ mừng lắm, Kim Ca cũng lạichào bác. Mời ngồi và trà nước xong xuôi, Hồng Nghĩa mới hỏi Trọng Võrằng: Hoàng thượng xuống chỉ mở ân khoa, hiền đệ có hay hay không?.Trọng Võ đáp: Đã hay rồi, song còn đương trù trừ chưa quyết”. HồngNghĩa hỏi: Tài học như hiền đệ, sao lại không đi ứng thí may ra danh toạicông thành chớ cứ như thế này mãi thời khổ lắm. Trọng Võ đáp: Chẳnggiấu chi anh, em cũng có ý ấy, song tiền bạc không có lấy chi làm lộ phí, lạithêm vợ em muốn cùng đi với em lên kinh thăm mẹ nữa. Hồng Nghĩa hỏi:Lộ phí phỏng tốn bao nhiêu, tôi sẽ lo liệu cho?. Trọng Võ đáp: Ít lắmcũng phải tốn tám chục lượng”. Hồng Nghĩa nói: Ừ! Có vậy, thời mai đừngđi đâu chờ tin, tôi chạy giúp cho có được không!. Nói rồi từ giã ra về. Trưahôm sau, Trọng Võ đương than thở với vợ, thấy Hồng Nghĩa dắt tới một conlừa đen và cầm hai gói bạc đưa cho Trọng Võ mà rằng: May lắm, có lẽ hiềnđệ đã hết lúc khốn khó rồi, tôi đã hỏi được một trăm lượng, đủ cho vợ chồnghiền đệ và cháu về kinh, vậy hiền đệ mau mau lo xếp đặt hành lý, mai làngày hoàng đạo, xuất hành tốt lắm. Trọng Võ nghe nói mừng rỡ lắm hỏirằng: Bạc ở đâu mà nhân huynh có nhiều như vậy, hay là vay hỏi ai, tiền lờibao nhiêu nói cho em biết?. Hồng Nghĩa đáp: Không ngại gì, bạc đó tôihỏi của người không lấy lời, nếu có lời đi nữa, tôi lo hộ cho, hiền đệ bất tấtphải lo lắng, vậy bây giờ nên ra chợ mua sắm các vật cần dùng lúc đi đườngcho kịp, kẻo mai xuất hành thiếu thốn khó lắm?. Trọng Võ vâng lời, cùngnhau dắt lừa ra đi, còn Ngọc Liên ở nhà lo cơm nước và xếp đặt y phục hànhlý. Chiều lại, Lưu Hồng Nghĩa và Trọng Võ trở về, cùng ăn cơm. Nhưng vậtgì có thể dùng được lúc đi đường thời đem theo, còn vật gì để lại đều gởigấm cho Hồng Nghĩa. Gà vừa gáy sáng, ai nấy đều thức dậy, sắm sửa lên đường. HồngNghĩa chỉ con lừa nói với Trọng Võ rằng: Con lừa này nguyên của tôi, songnó hay nhát chủ, vậy tôi xin tặng cho hiền đệ đi đường, nếu tiện thời nên bánnó đi mua một con khác mà cưỡi”. Trọng Võ đáp: Em đã nhờ nhân huynhgiúp đỡ quá nhiều, nay chẳng lẽ từ chối nữa, song đến sự bán con lừa nàymà mua con khác thời em không nỡ. Người ở đời có lẽ nào lừa lại quên chủ,xin nhân huynh chớ nghi”. Nói rồi bái biệt nhau, lưu luyến giây lâu mớiphân tay kẻ đi người ở. Vợ chồng Trọng Võ kẻ cưỡi lừa người đi xe, ngày điđêm nghỉ, khát uống đói ăn, chẳng bao lâu đã tới kinh kỳ, liền mướn nhà ởngụ. Khoa thi này Bao Công làm chủ khảo, nên trong chốn trường thinghiêm ngặt. Tới ngày vào trường, sĩ tử đều đem hết sức học tài hay để vinnhành quế. Trọng võ vào luôn ba trường đều đắc ý. Bảng hổ chưa nên, bèntính đem vợ con vào Vạn Toàn Sơn thăm nhạc mẫu. Vào tới nơi, hỏi thămngười ở trong đó, không ai biết nhà họ Bạch ở đâu, vợ chồng buồn bã vôcùng, quay xe trở lại. Đi ngang một bãi cỏ nọ, màu xanh mướt, gần bên lạicó nhiều bực đá trắng sạch sẽ lắm, Trọng Võ liền mở xe thả lừa cho ăn, dắtvợ bồng con để ngồi trên bục đá, còn mình thời bước rảo qua phía Đông SơnKhẩu kiếm người hỏi thăm nhà họ Bạch. Đi một hồi không gặp ai, bèn trởlại thời vợ con đâu mất, không còn ở đó. Hoảng hồn chạy đi kiếm cùng cũngkhông gặp. Kêu réo cũng không nghe trả lời. Trọng Võ vừa đi vừa khóc rồigặp lão tiều phu, bèn chạy lại hỏi thăm, ông ta chắt lưỡi đáp rằng: Thôi rồi?Còn chi hỏi nữa, vậy chú không biết Oai liệt hầu ở Độc Hổ trang tên là ÁcĐăng Vân hay sao? Khi nãy người đi săn về ngang, tôi thấy trên ngựa có chởmột người đàn bà đương kêu khóc inh ỏi, ...

Tài liệu được xem nhiều: