Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Năm Mươi

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 147.07 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiếng la ấy nguyên là tiếng hô hoán ở bên ngoài vì nơi ấy bị lửa cháy. Triển Chiêu lập tức chạy tới nơi, nghe có tiếng kêu rằng: "Trên nóc nhà có người". Triển Chiêu xem thấy liền rút một mũi tên phong lên, nghe vèo một cái trúng vào người ấy. Song người ấy vẫn đứng trơ trơ. Triển Chiêu than rằng: "Thôi ta trúng kế nữa". Than rồi nhìn lại thấy Bao Hưng đương đốc sức chửa lửa liền hỏi rằng: "Ân quan đi thăm tam bảo thế nào?". Bao Hưng đáp: "Vẫn còn y, không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Năm Mươi Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Năm Mươi Tìm cọp dữ, song hùng lọt xuống hầm sâu. Bắt bọn hung, tam tặc giải về Bình huyện Tiếng la ấy nguyên là tiếng hô hoán ở bên ngoài vì nơi ấy bị lửa cháy.Triển Chiêu lập tức chạy tới nơi, nghe có tiếng kêu rằng: Trên nóc nhà cóngười. Triển Chiêu xem thấy liền rút một mũi tên phong lên, nghe vèo mộtcái trúng vào người ấy. Song người ấy vẫn đứng trơ trơ. Triển Chiêu thanrằng: Thôi ta trúng kế nữa. Than rồi nhìn lại thấy Bao Hưng đương đốcsức chửa lửa liền hỏi rằng: Ân quan đi thăm tam bảo thế nào?. Bao Hưngđáp: Vẫn còn y, không có ai động tới. Triển Chiêu nói: Xem lại lần nữa.Bao Hưng chạy đi, bọn Lư Phương, Từ Khánh, Tưởng Bình và Vương, Mã,Trương, Triệu chạy tới dập tắt ngọn lửa. Lửa vừa tắt, thì thấy Bao Hưng hớt hải chạy tới nói rằng: Khôngxong, tam bảo đã mất rồi. Triển Chiêu nghe nói liền cùng ba anh em LưPhương nhảy lên nóc nhà, còn bốn người kia ở dưới đất, chia nhau lục kiếm.Nhưng mà, thịt vào miệng cọp, chim đã vào rừng, dễ nào còn gặp. Ai nấyđều thất vọng. Nhân nhảy qua chỗ lửa cháy khi nãy, thấy người đứng trênthềm nhà, bị Triển Chiêu bắn đó, thật là hình nộm, chớ chẳng phải người. TừKhánh cười rằng: Thật rồi! Đây là mưu của chú Năm chớ ai. Triển Chiêunghe nói toát mồ hôi. Tưởng Bình làm thinh, Lư Phương buồn bã nghĩ rằng:Thật chú năm lòng dạ quá hiểm độc, nó biết chúng ta ở đây, nên cố lấy tambảo đem về đảo Hãm Không làm cho bọn ta không còn mặt mũi nào mà ngóTướng gia và các bằng hữu nữa. Ai nấy đã tìm không ra tung tích kẻ trộm, không biết làm sao, đànhvào thư phòng bẩm lại với Bao Công thôi. Bây giờ Bao Hưng đã thưa lạiviệc mất tam bảo cho Bao Công nghe rồi, nên khi các người ấy vào, BaoCông chỉ dặn sơ rằng: Tam bảo là vật quý, song cũng chẳng cần dùng mấy,vậy thủng thẳng sẽ tìm, cần nhất là chớ để tiết lộ việc này ra. Các vị anh hùng cáo từ lui ra. Lư Phương tỏ ý muốn đi theo BạchNgọc Đường. Tưởng Bình cản rằng: Đại ca chú biết năm đi đâu mà theo, đóchẳng qua bắt bóng đạp hình mà thôi. Triển Chiêu nói: Chắc là về đảoHãm Không”. Lư Phương hỏi: Sao Hộ vệ lại biết?. Triển Chiêu bèn ngâmbốn câu thơ khi nãy lại cho ai nấy cùng nghe. Lư Phương nghe xong lộ vẻthẹn thuồng ngỏ ý rằng: Ngũ đệ tính ngang tàng, làm việc hay ỷ mạo, vậychúng tôi phải theo nó mới được. Triển Chiêu can rằng: Đại ca đi khôngtiện, xin hỏi: Nếu đại ca gặp Ngũ đệ đòi tam bảo, Ngũ đệ không trả thời làmsao? Không lẽ vì nghĩa mà đoạn tình! Tôi nghĩ việc ấy, để tôi đi là phải.Tưởng Bình nói: Triển huynh đi cũng không tiện, Ngũ đệ mưu kế khólường, e chẳng khỏi có phần mai phục, vả lại đường lối đảo Hãm Không,Triển huynh không rành làm sao biết mai phục chỗ nào mà tránh, chi bằngđể cho tôi đi tìm nhị ca, cùng về đảo Hãm Không, giữ Ngũ đệ lại làm tay nộiứng, chừng ấy Triển huynh sẽ tới, đó là kế vẹn toàn. Công Tôn Sách khen lời Tưởng Bình là phải, nên Triển Chiêu cũnggiả ý nghe theo, song trong bụng bất bình lắm. Hôm sau Tưởng Bình vào hầu Bao Công, tỏ ý rằng mình muốn đi tìmHàng Chương và xin cho Trương Long, Triệu Hổ phụ sức. Bao Công hỏi:Hàng nghĩa sĩ dấu chân khắp xứ, lững thững như chân bèo, biết đâu màtìm. Tưởng Bình thưa: Vả chăng tại huyện Bình có ngọn Túy Vân Phonglà nơi mộ phần thân mẫu của nhị ca tôi, mỗi năm nhị ca đều tới đó để tế tảo.Vậy chúng tôi xin đến đó tìm kiếm một phen. Bao Công nhận lời, truyềncho Trương, Triệu cùng đi với Tưởng Bình. Mấy người cùng nhau ra đi. Triệu Hổ có lòng ghen ghét Tưởng Bìnhnên ít chuyện vãn, mỗi khi vào quán ăn cơm lại ăn riêng, giao ước ai ăn nấytrả tiền không cho ai quấy nhiễu ai cả. Trương Long thấy thế cũng buồn,Tưởng Bình chẳng hề để ý. Đi ít lâu đã tới Tuy Vân Phong, giữa chừng núicó cảnh chùa Linh Hựu, ba người bèn vào ở tạm. Tưởng Bình nhân có quenvới hòa thượng bèn hỏi rằng: Hàng nhị gia đã tới đây tảo mộ chưa?. Hòathượng đáp: Vẫn chưa thấy. Tưởng Bình cả mừng quyết thế nào cũng gặpđược Hàng Chương nên bàn với Trương, Triệu phải ở lại chùa chờ đợi.Triệu Hổ thấy nhà Vân Đường rộng rãi mát mẻ, bèn sai dọn hành lý vào ởđó với Trương Long, còn Tưởng Bình thời ở chung với hòa thượng. Trongchùa cả thảy đều ăn chay, Triệu Hổ là bợm rượu, chịu không nổi nên sai tùytùng đem tiền đi mua thịt, cá, cơm, rượu về ăn riêng. Một ngày kia tùy tùng lĩnh tiền xách giỏ, xuống núi đi mua đồ ăn, đimột đỗi lâu, xách giỏ không trở lại, Triệu Hổ thấy không có rượu thịt cả giậnmắng nhiếc om sòm. Tên tùy tùng thủng thỉnh thưa rằng: “Xin chủ gia bớtgiận, tiểu nhân sẽ có lời thưa. Nguyên tiểu nhân vừa rồi tới rừng tùng thấymột người sắp sửa treo cổ tự vẫn, tiểu nhân hỏi ra mới biết đó là Bao Vượngvâng lệnh Lão thái gia và Thái phu nhân đưa công tử xuống phủ Khai Phonghọc tập. Chiều hôm qua ở khách điếm bên kia, nhân trăng trong gió mát mớidạo xem phong cảnh, ai dè tới dưới rừng tùng, bị một con cọp nhảy ra cõngCông tử chạy mất. Triệu Hổ nghe lời đó vỗ ngực dậm chân lấy làm lạ lắm.Trương Long sai bạn đương kêu Bao Vượng vào. Bao Vượng vào ra mắtTrương, Triệu rồi thuật chuyện cọp cõng Tam công tử cho hai người nghe,thuật xong khóc rống lên. Trương Long, Triệu Hổ cũng mủi lòng, định tối lại sẽ vào rừng tùngtìm kiếm. Bây giờ tùy tùng đã mua đồ ăn về dọn xong bửa cơm. TrươngLong và Triệu Hổ bèn cùng Bao Vượng ăn uống xong xuôi, dặn Bao Vượngở lại chùa chờ đợi. Sau đó hai người thay đổi y phục, dắt theo đao bén,xuống núi đi riết vào rừng tùng. Nhờ có bóng trăng sáng, hai người mới thấyđường đi, Triệu Hổ vừa đi vừa réo: Cọp sạt sạt, chợt thấy trên cây trướcmặt có hai người tuột xuống rồi chạy qua phía tây. Nguyên hai người đangrình trên cây, thấy Trương Long, Triệu Hổ đi vào bèn nghĩ ra một kế... liềntuột xuống giả bộ hớt hải chạy đi. Trương Long, Triệu Hổ lật đật rượt th ...

Tài liệu được xem nhiều: