Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Năm Mươi Ba

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.53 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Triển Chiêu than dứt lời vội vã trở ra, ai dè đạp phải một tấm ván, trật chân té nhào, lại nghe có tiếng chiêng và người kêu rằng: "Được rồi! Được rồi!”. Kế có người giở bức rèm lên, trang đinh kéo vào nườm nượp, đè Triển Chiêu xuống giật đao rồi trói lại. Lúc chúng nó trói, lại mắng nhiếc nhiều điều tàn nhẫn ngoa ngoắt, song Triển Chiêu không đáp một lời. Trói xong có một tên trang đinh nói rằng: "Viên ngoại uống rượu với khách đã say, mà bây giờ đã canh năm rồi,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Năm Mươi Ba Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Năm Mươi Ba Hang Thông Thiên, Nam Hiệp gặp Quách lão Vịnh Lư Hoa, Bắc Hiệp bắt Hồ Kỳ Triển Chiêu than dứt lời vội vã trở ra, ai dè đạp phải một tấm ván, trậtchân té nhào, lại nghe có tiếng chiêng và người kêu rằng: Được rồi! Đượcrồi!”. Kế có người giở bức rèm lên, trang đinh kéo vào nườm nượp, đè TriểnChiêu xuống giật đao rồi trói lại. Lúc chúng nó trói, lại mắng nhiếc nhiềuđiều tàn nhẫn ngoa ngoắt, song Triển Chiêu không đáp một lời. Trói xong cómột tên trang đinh nói rằng: Viên ngoại uống rượu với khách đã say, màbây giờ đã canh năm rồi, không cần gì phải bẩm lại, tạm giam hắn vào hangThông Thiên còn ta đem gươm này giao cho Hổ Đầu Nhi, rồi sẽ trở lại. Nóiđoạn kéo Nam Hiệp đi qua mé nam, đi một đỗi thấy có một cái cửa đá, cóhai cánh, một cánh mở được một cánh giả, trên cánh có hai cái khoen đồng.Một đứa trang đinh lại ráng hết sức kéo khoen đồng ấy thời mở cửa toang ra,rồi một đứa khác dắt Triển Chiêu vào trong bỏ đó, đi trở ra, tên trang đinhkia buông khoen đồng, cánh cửa đóng lại như cũ. Nếu cửa ấy không có ai ởngoài kéo khoen, thì không thể nào mở được. Triển Chiêu bị nhốt trong ấy, lạnh thấu xương, chung quanh vách đásừng sững và mài trơn bóng, lại có thêm dầu nhớt, không chỗ nào níu tay leolên cho được. Ngước mặt dòm lên thì có một lỗ trống nhìn thấu trời, nhờ vậymới có tên Thông Thiên. Nhờ có bóng sáng chiếu vào, Triển Chiêu thấyđược một tấm biển đỏ đề ba chữ phấn rằng: Khí tử miếu”, thời trong lòngbuồn bã bèn than rằng: Hỡi ôi! Uổng cho Triển Hùng Phi nhận chức Tứphẩm hộ vệ của triều đình, chẳng dè ngày nay phải mưu gian mà tấm thânphải vất vả. Than tới đây chợt nghe có tiếng rên rỉ làm cho Triển Chiêu giậtmình, vội vã hỏi rằng: Mi là ai đó?. Có tiếng trả lời rằng: Tôi họ Quách tên Chương người phủ TrấnGiang, nhân đem con gái tới Qua Châu tìm bà con, chẳng dè thuyền đingang qua tới đây, gặp người đầu đảng tên Hồ Liệt, bắt cả cha con tôi, nóirằng sẽ đem con gái tới dâng cho Ngũ viên ngoại nào đó làm vợ, rồi bắt tôitrói lại giam cầm vào đây. Triển Chiêu nghe nói máu giận sôi sùng sục.Quách Chương lại hỏi tới Triển Chiêu vì sao mà ra nỗi này. Triển Chiêu bènđem cả công việc thuật rõ lại. Vừa dứt lời chợt nghe ở ngoài có tiếng kêu:Mau đem tên ấy ra, Viên ngoại còn chờ ở trên đó. Cửa đá mở ra, Triển Chiêu bụng giận ấm ách, bước tới theo tên trangđinh một mạch, đi thẳng tới nhà khách. Tới nơi thấy đèn đuốc sáng trưng,trước mặt dọn tiệc rượu có hai người ngồi, một người mặt trắng râu thưa, đólà Bạch diện phán quan Liễu Thanh, còn người nữa là Bạch Ngọc Đường.Ngọc Đường biết Triển Chiêu tới, song giả bộ không hay, cứ cười nói nhưthường. Triển Chiêu càng thêm tức giận hét rằng: Bạch Ngọc Đường, mi cốý bắt ta làm gì?. Bạch Ngọc Đường quay lại giả bộ giật mình nói rằng: A!Triển huynh đây mà, sao mà gia đinh lại nói là kẻ nào?. Nói đoạn chạy lạimở trói cho Triển Chiêu và tạ tội rằng: Xin Triển huynh xá lỗi, tưởng là kẻthích khách nào chớ có dè Triển huynh quá bộ tới đây, đệ không biết trướcđược. Lại giới thiệu với Liễu Thanh rằng: Liễu huynh không biết ngườinày sao? Đây là Nam Hiệp Triển Hùng Phi, làm chức Tứ phẩm hộ vệ, nghềnghiệp giỏi, quyền thuật cao, đao kiếm cũng rành, lại được Thánh thượngcho hiệu là Ngự miêu nữa. Triển Chiêu nghe nói cười nhạt rằng: “Cần chiphải nhiều lời như thế, chúng bây là bọn cướp rừng không biết oai vua phépnước, dám lập mưu bắt người triều đình, ta đây rủi nên mới lọt vào taychúng mi chớ chúng mi có giỏi gì mà kiêu ngạo. Ngọc Đường biết TriểnChiêu giận bèn cười mà rằng: Tôi là Bạch Ngọc Đường, chuộng nghĩa ưanhân, chớ có cướp giật của nhà ai mà Triển huynh nỡ buông lời là bọn ăncướp như vậy?. Triển Chiêu trợn mắt nạt rằng: Đừng có già mồm, mikhông cướp giật của ai, sao lại bắt cha con Quách Chương mà đoạt con gáicủa người về làm vợ, người ta không chịu, lại giam cầm tại hang ThôngThiên, đó là điều hào hiệp trượng nghĩa của mi phải không?. Ngọc Đườngnghe nói cả kinh mà rằng: “Chuyện ấy Triển huynh nghe ở đâu?. TriểnChiêu liền thuật rõ câu chuyện của Quách Chương đã nói trong hang ThôngThiên cho Ngọc Đường nghe. Ngọc Đường nghe xong nói rằng: Nếu quảHồ Liệt thời càng hay, xin mời Triển huynh ngồi coi tôi xử án. Nói đoạn saingười đòi Quách Chương tới. Quách Chương vào quỳ trước tiệc, tỏ cả nôngnỗi nguy nan của mình. Bạch Ngọc Đường liền hỏi: ”Bây giờ con gái ông ởđâu?. Quách Chương thưa: Cứ như lời Hồ Liệt thời con tôi đã bị dắt ra nhàsau, không rõ đem đi đâu”. Bạch Ngọc Đường liền sai người đi kêu Hồ Liệtvà dặn không cho nói hở việc Quách Chương ra. Giây lâu Hồ Liệt tới ra mắtNgọc Đường. Bấy giờ Quách Chương đã ẩn mặt rồi. Bạch Ngọc Đường cảcười hỏi Hồ Liệt rằng: Hồ Đầu Nhi, mi suốt ngày vất vả, vậy mấy bữa rày ởdưới th ...

Tài liệu được xem nhiều: