Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Nhất

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.90 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tại tỉnh Giang Nam, phủ Lưu Châu, huyện Hiệp Phi, thôn Bao Gia có một vị Viên ngoại họ Bao tên Hoài, nhà rất giàu, tính hiền hậu, gá nghĩa với Viện quân Châu Thị. Ông bà sớm sinh được hai trai, bây giờ đã trưởng thành. Người con cả tên Bao Sơn, đã có vợ là Vương thị, người em là Bao Hải cũng đã có vợ là Lý Thị. Vợ chồng Bao Sơn mới được một con trai vừa đầy tháng vợ chồng Bao Hải thì chưa. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Nhất Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Nhất Mộng Sao Khuê, Trung Lương xuống thế, Nổi trận sấm, Hồ Ly lánh tai Tại tỉnh Giang Nam, phủ Lưu Châu, huyện Hiệp Phi, thôn Bao Gia cómột vị Viên ngoại họ Bao tên Hoài, nhà rất giàu, tính hiền hậu, gá nghĩa vớiViện quân Châu Thị. Ông bà sớm sinh được hai trai, bây giờ đã trưởng thành.Người con cả tên Bao Sơn, đã có vợ là Vương thị, người em là Bao Hải cũngđã có vợ là Lý Thị. Vợ chồng Bao Sơn mới được một con trai vừa đầy thángvợ chồng Bao Hải thì chưa. Bao Sơn là người trung hậu thành thực, chính trực vô tư, lại kết đôivới Vương Thị là người đức hạnh đoan trang, còn Bao Hải thì bạc ác, gianhiểm, thêm vợ là Lý Thị tâm địa cũng không đoan chính, nhưng may Viênngoại khéo thu xếp gia đình nên cả nhà đều chiều chuộng lẫn nhau, dưới trênhòa thuận mà vui với nghiệp ruộng nương. Châu viện quân (vợ Viên ngoại) tuổi đã năm mươi mà còn chửa. Viênngoại nghĩ rằng: “Nhà đã có con có cháu đủ rồi, nếu sinh thêm càng bận, lạilo Viện quân tuổi cao sức yếu, không chịu được đau đớn khi sinh nở, vànhọc nhằn lúc cho bú mớm. Vì vậy mà thường thường chẳng vui. Ngày kia, Viên ngoại ngồi một mình trong thư phòng, đương phânvân nghĩ ngợi, thì thấy trong mình mệt mỏi lắm, rồi đôi mắt lần lần sụp mi...chợt mơ màng thấy trên không mây lành bao phủ, khí tốt nghi ngút, từ xa cómột làn hồng quang xẹt tới, rồi sa xuống một vật kỳ quái: đầu mọc hai sừng,mặt xanh tóc đỏ, miệng rộng răng to, tay trái xách nghiên bạc, tay phải cầmbút son, nhảy nhót múa may, tới trước mặt. Viên ngoại thấy vậy sợ sệt vôcùng, la to lên một tiếng, tỉnh ra là giấc chiêm bao. Bụng còn hồi hộp, tâm lýđương ngẩn ngơ, thời con hầu xô cửa bước vào, thưa rằng: Bẩm Viên ngoại,bà vừa sinh được công tử nên con vào cho hay tin mừng”. Viên ngoại nghequa đã chẳng vui, lại thở dài, ngồi sững giây lâu rồi đằng hắng và than rằng:Thôi rồi, nhà ta đã chẳng may mới sinh giống yêu tà, đó là oan gia đã đến!.Nói rồi đứng dậy đi lững thững vào trong, hỏi thăm sơ sài ít câu rồi cũngquay lại thư trai, không hề nhắc nhở tới đứa bé mới đẻ. Vợ Bao Hải là Lý Thị, đỡ đần cho Viện quân sinh, xong rồi chạy hơhải về nhà mình, thấy chồng ngồi đừ trong ấy thì lấy làm lạ hỏi rằng: Mámới sinh được một em trai, mình có biết hay không?. Bao Hải đáp: Cũngchính vì sự đó mà tôi bực mình đây. Mới rồi, cha kêu lên thuật chuyệnchiêm bao quái dị, rằng có một người mặt xanh tóc đỏ, tự trên trời nhảyxuống, vừa tỉnh giấc ra, thời má sinh đứa nhỏ ấy liền, nếu suy nghĩ kỹ thìthật là điềm không tốt đó”. Lý Thị nghe vậy bèn nói: Phải! Vậy thì tính thếnào, chớ để nó ở trong nhà sau này báo hại chẳng ít, người xưa hay nói: Yêutinh vào nhà, người chết của hết. Lời đó nghiệm có thật. Nay sao mìnhkhông bàn với cha đem quăng phứt nó ra nơi đồng trống rừng hoang chokhỏi tai vạ về sau. . Bao Hải gật đầu bươn bả vào, ra mắt Viên ngoại, nói lạivới ông. Viên ngoại cũng bằng lòng dặn rằng: Việc này ta giao cho mày loliệu thế nào. xong thời thôi“. Bao Hải trở lại nói phao rằng Công tử đã chết,mới dùng đệm hư giỏ rách, bảo vợ gói đứa bé lại cho mình mang lên núiCẩm Bình. Lên tới nơi có một đám cỏ rậm, bèn để xuống định để mặc đứabé đó, bỗng thấy hai điểm sáng trong chỗ rập rạp rọi ra, đó là cặp mắt củamột con cọp rất lớn đương chằm chằm ngó tới. Bao Hải thấy vậy hồn vía lênmây, không xem trước nhắm sau, túm cả gói liệng phắt vào, rồi đâm đầuchạy miết về nhà, vừa run vừa nói: Cọp cọp, cọp bắt ta rồi!. Lý Thị vộivàng hỏi rằng: “Mình làm gì vậy, cọp ở đâu!” Bao Hải đem việc gặp cọpthuật lại, Lý Thị nói: Nếu vậy bây giờ đứa bé ấy có lẽ cọp đã ăn mất rồi.Bao Hải gật đầu đáp phải. Hai vợ chồng đương chuyện vãn trong nhà, ai dè Vương Thị (vợ BaoSơn) đi ngang qua nghe rõ đầu đuôi nghĩ thế là quá tàn nhẫn, trở về ngồikhóc thút thít mãi. Bao Sơn ở ngoài đi vào thấy vậy gạn hỏi nguyên do.Vương Thị nói lại, Bao Sơn không tin nói rằng: “Không lẽ có chuyện đó, vìai, dẫu là người không có lương tâm, tưởng cũng không thể làm như vậy.Muốn tường gốc ngọn, chờ tôi lên núi Cẩm Bình đó kiếm thử coi. Nói rồi,Bao Sơn đi liền. Tới nơi thấy vùng cỏ rậm bèn bước lần quanh, chỉ thấy mộtcái giỏ rách, chớ không có gì khác. Trong bụng hồ nghi là đứa bé đã bị cọpăn, song Bao Sơn cũng gượng đi tới ít bước nữa, liền thấy có một đứa bémặt đen như sơn, mình đỏ như son, nằm ngo ngoe trên đám cỏ. Bao Sơnmừng rỡ khôn xiết, cởi áo bọc đứa bé vào lòng, đi riết về nhà trao lại cho vợ.Vương Thị ẵm đứa bé vạch vú cho bú, còn Bao Sơn cũng lẩn quẩn một bên,rờ rẫm vuốt ve, rồi nói với vợ rằng: Nay tuy đem được chú ba về nuôi đó làviệc may, nhưng trong nhà ta tự nhiên có hai đứa nhỏ, người ngoài biết đượcchắc không khỏi nghi ngờ “. Vương Thị đáp: Phải, vậy tốt hơn là bây giờđem con mình gửi cho người khác nuôi, để một mình tôi thong thả nuôi chúba mới được”. Bao Sơn ...

Tài liệu được xem nhiều: