![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 135.10 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Triệu Lang nghe Bắc Hiệp nói, bèn hỏi rằng: "Thế nào gọi là hay?". Bắc Hiệp đáp: "Mã Cang là người gì mà dám xưng cô xưng quả? Mà không, nếu nó là một người nhà giàu thường, mà hiền đệ giết một cách rõ ràng, chúng nó báo quan là giặc cướp giết người giật của, e hiền đệ cũng mang nguy, huống tại triều nó có quyền thế thời cũng không nên giết bằng cách minh bạch được. Như việc của tôi làm đây, bọn tỳ thiếp cũng chỉ thấy quỷ mặt xanh tóc đỏ, chớ có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Sáu Mươi Vào Đại Phu Cư, uống rượu gặp người ngang, Tới Biện Gia Chung, trộm bạc khuấy kẻ dữ Triệu Lang nghe Bắc Hiệp nói, bèn hỏi rằng: Thế nào gọi là hay?.Bắc Hiệp đáp: Mã Cang là người gì mà dám xưng cô xưng quả? Mà không,nếu nó là một người nhà giàu thường, mà hiền đệ giết một cách rõ ràng,chúng nó báo quan là giặc cướp giết người giật của, e hiền đệ cũng mangnguy, huống tại triều nó có quyền thế thời cũng không nên giết bằng cáchminh bạch được. Như việc của tôi làm đây, bọn tỳ thiếp cũng chỉ thấy quỷmặt xanh tóc đỏ, chớ có biết ai mà báo cáo, và quan địa phương cũng khómà liệu đoán được, đó có phải là một điều hay hay không?. Đinh TriệuLang nghe nói bái phục lắm. Hai người chuyện vãn đến nửa đêm mới ngủ,sáng ra dâng chút ít tiền hương khói cho hòa thượng rồi ra khỏi chùa. TriệuLang mời Bắc Hiệp thừa dịp ghé chơi tại thôn Mạc Hoa. Hàng Chương, từ khi ở tiệm bánh của Trương lão đi ra Khánh Châu,dọc đường nghe kẻ qua người lại xầm xì những việc của Hoa Hồ Điệp làm,Hàng Chương nghe câu được câu chăng, không biết Hoa Hồ Điệp là ai.Ngày nọ đương đi, trong bụng đói như cào, tìm quanh kiếm quán, chợt thấytrong cụm rừng tùng phất phơ lá cờ chiêu khách, biết đó là quán rượu, bèn điriết tới cửa thấy trên có treo tấm biển ba chữ Đại Phu Cư”, bèn bước vàotrong thấy có hai cái bàn, một bên lót một bộ chõng che, có ông già đươngngồi ngủ gục, bèn đằng hắng một tiếng, ông già giật mình hỏi rằng: Thưakhách quan muốn uống rượu hay dùng vật chi?. Hàng Chương nói: Tôimuốn uống rượu, và ăn lót lòng ít nhiều”. Ông quán liền đi hâm một bầurượu đem ra rồi trở vào bưng đồ ăn. Hàng Chương thấy các món ăn toàn rauđậu không có vật gì vừa miệng liền hỏi: Còn có món chi nữa hay không?.Ông quán nói:Còn một thứ trứng gà xào đậu hủ. Hàng Chương bảo ôngquán xào một đĩa. Ông quán vừa quay lưng đi vào, thấy ngoài cửa bước vàomột người tuổi trạc ba mươi, miệng kêu rằng: Bớ Đậu lão trượng, mau hâmcho tôi một bầu rượu, rồi sẽ có chuyện nói. Đậu lão hỏi: ”Vậy chớ Trangđại gia đi đâu mà coi bộ vội vàng vậy?”. Người ấy đáp: “Nguyên cháu tôi làXảo Thư đi đâu mất, nên chị tôi khóc lóc quá, cậy tôi đem tin cho anh rể tôihay. Hàng Chương thấy người ấy có vẻ thanh tú liền đứng dậy mời cùngngồi. Người ấy ngồi yên, thấy Đậu lão bưng rượu ra tới bèn nói: Khi nãy tôicó thấy bầy gà giò đương bươi ăn trước cửa, vậy cảm phiền Đậu lão trượngđể lại cho tôi một con, để chúng tôi làm đồ uống rượu”. Đậu lão bèn đáp:“Được, nhưng mà phải trả tiền cho tôi nới nới một chút. Người ấy nói: Cóhề gì, tôi xin trả cho ông hai tiền, được không?. Đậu lão nghe nói cho haitiền, mừng lắm, liền đi bắt gà. Bấy giờ Hàng Chương và người ấy ngồi vào chuyện vãn hỏi họ tênnhau, mới biết người ấy là Trang Trí Hòa ở làng bên kia. Hàng Chươnghỏi: ”Khi nãy nghe Trang huynh nói có việc cần phải cho anh rể hay, thế màcòn trù trừ nơi đây, e trễ việc đi chăng?” Trang Trí Hòa đáp: Không ngại gì,vì tôi muốn phải ở đây dò xét trước đã, rồi lập tức cho anh rể tôi hay, chắcanh ấy cũng chẳng có kế gì, tốt hơn là tự tôi dò xét trước”. Nói vừa tới đó,thấy ngoài cửa bước vào một người, kêu Đậu lão bảo hâm rượu, rồi ngồichồm hổm trên ghế, nghênh mặt hếch mũi coi bộ làm phách lắm, song HàngChương không thèm để ý tới. Đậu lão bưng bầu rượu ra để trước mặt người nọ, anh ta liền thò tayrót, rót xong bắt Đậu lão phải hâm lại và rầy rằng: Bán thì muốn lấy tiền,mà hâm rượu thì làm biếng. Đậu lão yếu thế phải bưng vào hâm lại rồibưng ra, người nọ lại biểu phải rót ra rồi hỏi tới đồ ăn, Đậu lão cũng bưngcác món như bưng cho Hàng Chương khi nãy, người nọ nhướng mắt nóirằng: Buôn bán như vầy ai ăn cho được, còn có món gì nữa không?. Đậulão đáp: Thời ở chốn quê mùa rừng rú chỉ có bấy nhiêu là cùng, chớ làmsao cho có đồ cao lâu mỹ vị!”. Người nọ thấy Đậu lão đáp như vậy liền giơtay bước tới muốn đánh. Đậu lão thất kinh lui lại, người nọ đi thẳng vào bếp,hít được mùi thơm ngon, liền bước tới xem thấy trên nồi có một con gà vừamập vừa tơ đương nấu bèn nói: Thế này mà mi đám nói không có món gìngon?. Đậu lão lật đật đáp lại: Món đó hai ngài đây đã chịu tốn hai tiềnmua dùng làm đồ uống rượu, nếu đại gia bằng lòng cho hai tiền tôi sẽ làmthịt con khác nấu cho mà dùng?. Người nọ đáp: Bây giờ không biết haitiền ba tiền gì, ta cứ lấy món này ăn trước, rồi mi sẽ làm thịt con khác chochúng nó”. Nói đoạn múc con gà ra đĩa, bưng đi ra. Đậu lão nói: Đại giakhông được làm như vậy, phải có người trước người sau chứ. Người nọ nói:Không trước sau gì ráo, ta gấp ăn thì ta ăn trước, chớ đợi không được, mibảo chúng nó đợi nấu cái khác rồi sẽ ăn. Hàng Chương ngồi ngoài nghenhư vậy, máu giận đã sôi, chờ người nọ bưng ra vừa tới liền đứng dậy đạpcho một đạp mâm đĩa đều đổ, đổ cả vào ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Sáu Mươi Vào Đại Phu Cư, uống rượu gặp người ngang, Tới Biện Gia Chung, trộm bạc khuấy kẻ dữ Triệu Lang nghe Bắc Hiệp nói, bèn hỏi rằng: Thế nào gọi là hay?.Bắc Hiệp đáp: Mã Cang là người gì mà dám xưng cô xưng quả? Mà không,nếu nó là một người nhà giàu thường, mà hiền đệ giết một cách rõ ràng,chúng nó báo quan là giặc cướp giết người giật của, e hiền đệ cũng mangnguy, huống tại triều nó có quyền thế thời cũng không nên giết bằng cáchminh bạch được. Như việc của tôi làm đây, bọn tỳ thiếp cũng chỉ thấy quỷmặt xanh tóc đỏ, chớ có biết ai mà báo cáo, và quan địa phương cũng khómà liệu đoán được, đó có phải là một điều hay hay không?. Đinh TriệuLang nghe nói bái phục lắm. Hai người chuyện vãn đến nửa đêm mới ngủ,sáng ra dâng chút ít tiền hương khói cho hòa thượng rồi ra khỏi chùa. TriệuLang mời Bắc Hiệp thừa dịp ghé chơi tại thôn Mạc Hoa. Hàng Chương, từ khi ở tiệm bánh của Trương lão đi ra Khánh Châu,dọc đường nghe kẻ qua người lại xầm xì những việc của Hoa Hồ Điệp làm,Hàng Chương nghe câu được câu chăng, không biết Hoa Hồ Điệp là ai.Ngày nọ đương đi, trong bụng đói như cào, tìm quanh kiếm quán, chợt thấytrong cụm rừng tùng phất phơ lá cờ chiêu khách, biết đó là quán rượu, bèn điriết tới cửa thấy trên có treo tấm biển ba chữ Đại Phu Cư”, bèn bước vàotrong thấy có hai cái bàn, một bên lót một bộ chõng che, có ông già đươngngồi ngủ gục, bèn đằng hắng một tiếng, ông già giật mình hỏi rằng: Thưakhách quan muốn uống rượu hay dùng vật chi?. Hàng Chương nói: Tôimuốn uống rượu, và ăn lót lòng ít nhiều”. Ông quán liền đi hâm một bầurượu đem ra rồi trở vào bưng đồ ăn. Hàng Chương thấy các món ăn toàn rauđậu không có vật gì vừa miệng liền hỏi: Còn có món chi nữa hay không?.Ông quán nói:Còn một thứ trứng gà xào đậu hủ. Hàng Chương bảo ôngquán xào một đĩa. Ông quán vừa quay lưng đi vào, thấy ngoài cửa bước vàomột người tuổi trạc ba mươi, miệng kêu rằng: Bớ Đậu lão trượng, mau hâmcho tôi một bầu rượu, rồi sẽ có chuyện nói. Đậu lão hỏi: ”Vậy chớ Trangđại gia đi đâu mà coi bộ vội vàng vậy?”. Người ấy đáp: “Nguyên cháu tôi làXảo Thư đi đâu mất, nên chị tôi khóc lóc quá, cậy tôi đem tin cho anh rể tôihay. Hàng Chương thấy người ấy có vẻ thanh tú liền đứng dậy mời cùngngồi. Người ấy ngồi yên, thấy Đậu lão bưng rượu ra tới bèn nói: Khi nãy tôicó thấy bầy gà giò đương bươi ăn trước cửa, vậy cảm phiền Đậu lão trượngđể lại cho tôi một con, để chúng tôi làm đồ uống rượu”. Đậu lão bèn đáp:“Được, nhưng mà phải trả tiền cho tôi nới nới một chút. Người ấy nói: Cóhề gì, tôi xin trả cho ông hai tiền, được không?. Đậu lão nghe nói cho haitiền, mừng lắm, liền đi bắt gà. Bấy giờ Hàng Chương và người ấy ngồi vào chuyện vãn hỏi họ tênnhau, mới biết người ấy là Trang Trí Hòa ở làng bên kia. Hàng Chươnghỏi: ”Khi nãy nghe Trang huynh nói có việc cần phải cho anh rể hay, thế màcòn trù trừ nơi đây, e trễ việc đi chăng?” Trang Trí Hòa đáp: Không ngại gì,vì tôi muốn phải ở đây dò xét trước đã, rồi lập tức cho anh rể tôi hay, chắcanh ấy cũng chẳng có kế gì, tốt hơn là tự tôi dò xét trước”. Nói vừa tới đó,thấy ngoài cửa bước vào một người, kêu Đậu lão bảo hâm rượu, rồi ngồichồm hổm trên ghế, nghênh mặt hếch mũi coi bộ làm phách lắm, song HàngChương không thèm để ý tới. Đậu lão bưng bầu rượu ra để trước mặt người nọ, anh ta liền thò tayrót, rót xong bắt Đậu lão phải hâm lại và rầy rằng: Bán thì muốn lấy tiền,mà hâm rượu thì làm biếng. Đậu lão yếu thế phải bưng vào hâm lại rồibưng ra, người nọ lại biểu phải rót ra rồi hỏi tới đồ ăn, Đậu lão cũng bưngcác món như bưng cho Hàng Chương khi nãy, người nọ nhướng mắt nóirằng: Buôn bán như vầy ai ăn cho được, còn có món gì nữa không?. Đậulão đáp: Thời ở chốn quê mùa rừng rú chỉ có bấy nhiêu là cùng, chớ làmsao cho có đồ cao lâu mỹ vị!”. Người nọ thấy Đậu lão đáp như vậy liền giơtay bước tới muốn đánh. Đậu lão thất kinh lui lại, người nọ đi thẳng vào bếp,hít được mùi thơm ngon, liền bước tới xem thấy trên nồi có một con gà vừamập vừa tơ đương nấu bèn nói: Thế này mà mi đám nói không có món gìngon?. Đậu lão lật đật đáp lại: Món đó hai ngài đây đã chịu tốn hai tiềnmua dùng làm đồ uống rượu, nếu đại gia bằng lòng cho hai tiền tôi sẽ làmthịt con khác nấu cho mà dùng?. Người nọ đáp: Bây giờ không biết haitiền ba tiền gì, ta cứ lấy món này ăn trước, rồi mi sẽ làm thịt con khác chochúng nó”. Nói đoạn múc con gà ra đĩa, bưng đi ra. Đậu lão nói: Đại giakhông được làm như vậy, phải có người trước người sau chứ. Người nọ nói:Không trước sau gì ráo, ta gấp ăn thì ta ăn trước, chớ đợi không được, mibảo chúng nó đợi nấu cái khác rồi sẽ ăn. Hàng Chương ngồi ngoài nghenhư vậy, máu giận đã sôi, chờ người nọ bưng ra vừa tới liền đứng dậy đạpcho một đạp mâm đĩa đều đổ, đổ cả vào ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
thất hiệp ngũ nghĩa truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaTài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 294 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 287 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 130 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 114 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 112 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 107 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 102 0 0 -
2 trang 80 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 63 0 0 -
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh
1122 trang 44 0 0