Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Hai

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 132.89 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hồ Hòa không rõ đích xác việc Ngô Đạo Thành bắt người nên nói dấp dính, làm cho Tưởng Bình kinh sợ vô hạn. Hồ Hòa đã say mèm, ngủ tít rồi, mà Tưởng Bình vẫn còn ngồi suy nghĩ. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng kêu, Hồ Hòa tỉnh giấc, giơ tay ra dấu cho Tưởng Bình biết, rồi thổi tắt đèn, mở cửa đi ra. Chỉ nghe ở ngoài có tiếng hỏi: "Ngày nay có chuyện gì hay không?". Hồ Hòa đáp: "Không có". Lại nghe có người nói: "Nó đã say rồi, vậy mi đóng cửa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Hai Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Sáu Mươi Hai Cứu người lạ lén đâm Ngô Đạo Thành Tìm anh bạn, may gặp Tang Hoa điếm Hồ Hòa không rõ đích xác việc Ngô Đạo Thành bắt người nên nói dấpdính, làm cho Tưởng Bình kinh sợ vô hạn. Hồ Hòa đã say mèm, ngủ tít rồi,mà Tưởng Bình vẫn còn ngồi suy nghĩ. Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng kêu,Hồ Hòa tỉnh giấc, giơ tay ra dấu cho Tưởng Bình biết, rồi thổi tắt đèn, mởcửa đi ra. Chỉ nghe ở ngoài có tiếng hỏi: Ngày nay có chuyện gì haykhông?. Hồ Hòa đáp: Không có. Lại nghe có người nói: Nó đã say rồi,vậy mi đóng cửa chùa lại. Nói dứt, hai người đi vòng ra mé sau. Hồ Hòađóng chặt cửa chùa lại rồi đốt đèn lên, nói với Tưởng Bình rằng: Bây giờchúng ta uống rượu nữa. Tưởng Bình y lời, ngồi nhâm nhi cho Hồ Hoà saythêm. Tưởng Bình chờ Hồ Hòa ngủ, bèn nai nịt hẳn hoi, tay xách giáo dài,tắt đèn đi rón rén qua buồng mé đông, vòng ra sau viện, quả thấy ba tòa thápbằng gạch. Đương còn dòm ngó, nghe tiếng hỏi lớn rằng: Chúng bay xiềngta lại đây, có ý muốn làm gì?. Tưởng Bình nghe không phải là tiếng HàngChương, liền nói nhỏ nhỏ rằng: Mi là ai, ta tới cứu mi đây. Nói rồi bẻ khóacho người ấy. Người ấy định thần hỏi rằng: Cứu tinh tên họ gì?. TưởngBình đáp: Ta họ Tưởng tên Bình. Người ấy hỏi: Có phải là Phiên GiangThử hay không, tôi là Long Đào hằng nghe tiếng ngài lâu lắm. Tưởng Bìnhhỏi: Vì sao mà tráng sĩ bị chúng bắt xiềng nơi đây?. Long Đào liền thuậtthù anh, và việc đánh nhau đêm hôm cho Tưởng Bình nghe. Tưởng Bình lạihỏi: Vậy tráng sĩ có biết được tin tức của Hàng Nhị ca ta đâu không?.Long Đào đáp: Tôi không biết ngài đó, chỉ đêm hôm kia Dạ Tinh Tử báotin rằng: Hoa Hồ Điệp vào am Quan âm. Tôi liền đi tới, vừa leo tường vàothì gặp một người đương đánh nhau với Hồ Điệp, tôi liền đến tiếp. Hồ Điệpbị thua, người ấy rượt theo, tới đây hai người cũng đối địch cầm cự mãi. Tôitài kém nhảy tường không được, nên cứ leo qua, vì vậy chậm trễ quá, tôi vừatới thì người ấy bỏ đi mất, kế chúng nó áp bắt tôi xiềng tại đây. Tưởng Bìnhbèn hỏi hình dung của người đối thủ với Hoa Hồ Điệp. Long Đào nói ra thờiquả là Hàng Chương. Tưởng Bình nghĩ rằng: Nhị ca đã đánh nhau với HoaHồ Điệp sao bỗng dưng lại bỏ đi đâu? Nhân nhớ tới hai người mới đi vàokhi nãy bèn hỏi Long Đào rằng: Khi nãy có hai người vào đây, vậy có thấychúng nó đi đâu hay không?. Long Đào nói: Đi qua mé tây, sau rừng tre cómột bức tường vôi, có lẽ chúng nó đi vào đó. Tưởng Bình nói: Vậy thìtráng sĩ ở đây đợi tôi một lát, tôi sẽ tới đó nói chuyện. Nói rồi vội vã ra đi,tới sau rừng tre quả có bức tường vôi, nhưng kín mít Không có cửa đi vào.Tưởng Bình nghĩ chắc trong đó có điều mầu nhiệm, bèn đi vòng theo chântường, tới một chỗ nọ, tre mọc bịt bùng, măng cao lô xô, có một đường nhỏđi sát chân tường, Tưởng Bình liền theo đường ấy, vào đứng sát bức tường,lấy tay mò kiếm xem có dấu gì chăng, may sao rờ đúng một cái nút, bèn đèmạnh vào bức tường nguyên hiện ra một cánh cửa. Tưởng Bình cả mừng,chen mình vào trong thấy có một dãy nhà năm căn và một nhà khách lớn, ởphòng mé tây nhà có bóng đèn và người nói chuyện. Tưởng Bình nhón gótđi vào gần bên cửa đứng rình, nghe có người nói: “Đó chẳng qua là một côvãi có đáng gì mà hiền đệ phải nhọc lòng. Tiếng người khác đáp: Đó là tạibụng tôi, nhân huynh khó rõ được. Tôi cũng vì nó mà quên ăn biếng ngủ,Hoa Xung này đã giết tới mấy mạng thế mà lạ, duy nó thời giết không đành.Tưởng Bình nghe nói muốn đi sấn vào, song nghĩ ra một kế bèn đi ra cửa reoto một tiếng rằng: ”Vô lượng thọ Phật. Rồi bước ra ít bước ngồi núp vàomột chỗ kín đáo. Ngô Đạo Thành ở trong nghe bèn bước ra hỏi: Ai nói gì đó?. Khôngnghe trả lời, liền đi ra cửa, thấy cửa đã mở bèn nghi Hồ Hòa say tới làm rộn,nên không để ý tới, bước rảo qua mé nam. Tưởng Bình thấy cơ hội đã gặpliền rút giáo ra nhắm ngay bụng Đạo Thành đâm tới một mũi, Đạo Thànhngã ngửa xuống đất, hồn xuống âm ty. Tưởng Bình thấy Đạo Thành chết rồi,liền rút giáo đi vào nhà khách. Hoa Điệp nghe có tiếng đi vào, tưởng là ĐạoThành liền hỏi: “Chuyện gì đó hở đại ca?. Tưởng Bình làm thinh không đáp,với tay giở bức rèm nhảy ào vào đâm một mũi. Hoa Điệp lẹ mắt né qua,nghe đánh roạt một cái, lưng áo Hoa Điệp rách toét ra. Hoa Điệp vội vàngnhảy ra khỏi nhà chạy lại bên tường, dòm lại thấy Tưởng Bình rượt theo liềnhoa tay một cái. Tưởng Bình kinh hãi cúi đầu né qua, thời thấy một vật bayxớt bên trán đi thẳng tới bức tường khua một cái bốp, còn Hoa Điệp nhảyqua tường đi mất. Tưởng Bình không dám rượt theo nửa trở lại tháp sauchùa kiếm Long Đào đem chuyện mới xảy ra thuật lại. Long Đào khen lắm. Long Đào nhớ lời hội ước Phùng Thất bèn nói với Tưởng Bình trở lạiđiếm Tang Hoa. Tưởng Bình nhận lời trở vào chùa lấy hành lý và thay áoquần thầy chùa như cũ. Việc như vậy ...

Tài liệu được xem nhiều: