Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Sáu

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 133.86 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đặng Xa can Hoa Xung rằng: "Hiền đệ chớ làm như vậy. Trong thiên hạ thiếu chi người diện mạo giống nhau, sao chắc được người này đâm em". Hoa Xung giận lắm song cực chẳng đã phải trở lại chỗ ngồi. Đặng Xa sai gia đinh đuổi Tưởng Bình ra. Tưởng Bình nói: “Vô duyên thay, vô cớ mà bị đòn lại lấy đồ của tôi không trả". Gia đinh hỏi: "Mi có đồ gì?" Tưởng Bình nói: "Cái trống và tấm chiêu bài của nhà chùa đó". Hoa Xung nghe nạt rằng: "Đừng trả, thử coi nó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Sáu Mươi Sáu Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Sáu Mươi Sáu Trước sâu rộng, Âu Dương Xuân đánh Đặng Xa, Dưới cầu thấp, Tưởng Bình bắt Hoa Điệp Đặng Xa can Hoa Xung rằng: Hiền đệ chớ làm như vậy. Trong thiênhạ thiếu chi người diện mạo giống nhau, sao chắc được người này đâm em.Hoa Xung giận lắm song cực chẳng đã phải trở lại chỗ ngồi. Đặng Xa sai giađinh đuổi Tưởng Bình ra. Tưởng Bình nói: “Vô duyên thay, vô cớ mà bị đònlại lấy đồ của tôi không trả. Gia đinh hỏi: Mi có đồ gì? Tưởng Bình nói:Cái trống và tấm chiêu bài của nhà chùa đó. Hoa Xung nghe nạt rằng:Đừng trả, thử coi nó làm sao?. Đặng Xa vừa cười vừa đứng dậy nói: Lấycủa nó làm chi, trả cho rồi để nó đi đâu thì đi cho rảnh. Nói dứt tiếng bướcđến xách tấm chiêu bài, ai dè nó nặng lắm, Đặng Xa phát nghi liền giở lêncoi kỹ thời thấy có một cây giáo, liền rút ra xem và nói ráng: A! Dữ rồi, tênnày lớn mật. Hoa Xung cũng đã thấy, liền bước đến xem và nói: Đó tôichẳng hề lầm mà. Thật nó là đứa đâm tôi đây, mau bắt nó lại, khảo coi ai bảonó đối địch với chúng tôi vậy? Đặng Xa liền sai gia đinh bắt lại, lấy roi dara đánh. Tưởng Bình ráng bậm môi chịu, trong mình lằn dấu roi. Hoa Xunghỏi: Sao mi chưa chịu khai?. Tưởng Bình đáp: Tiểu đạo vốn ở mênhmông, không am không tự, không quan không viện, nếu không vật giữ mìnhthời làm sao? Giáo là vật phòng thân của tiểu đạo, sao thí chủ lại đánh ngườinhư vậy?. Đặng Xa nói nhỏ rằng: À, phải, lúc xưa Lữ Tổ hằng có bảokiếm phòng thân. Nay đạo nhân này vẫn du thiên hạ mặt nước cánh bèo, hákhông có vật để giữ mình sao?. Hoa Điệp nói: Xin đại ca cứ để yên, để emkhảo nó cho ra manh mối. Nói đoạn sai gia đinh đem ra ngoài, tự mình tớicầm roi đánh khảo. Tưởng Bình bây giờ không cãi cọ gì nữa, làm thinh màchịu. May sao có người lén mách với Đặng Xa rằng: Đạo nhân bị đánh đãhết nói rồi. Đặng Xa nghe tin lấy làm xốn xang trong lòng, nghĩ rằng: HoaXung thật tính ngang quá, không xét trước xem sau, đem một tên đạo nhânnhư vậy đánh cho đến chết, e không khỏi làm lụy tới ta. Nghĩ đoạn liềnbước ra trước thấy Hoa Xung đánh đạo nhân đã bầm mình, không còn mộtmiếng da nào là không lằn roi, bèn cười gằn và nói: Ớ hiền đệ, bữa nay làngày sinh của liệt huynh, hiền đệ làm như vậy, há chẳng buồn tẻ bữa rượucủa chúng ta sao?”. Hoa Xung nghe lời ấy liền buông roi và nói với Đặng Xarằng: Vì cơn nóng giận em quên cả việc phải trái, khiến tiệc sinh nhật giảmbớt vẻ vui, em cam chịu lỗi. Nói đoạn đi vào trong, căn dặn gia đinh canhgiữ nghiêm ngặt. Bọn gia đinh có đứa thấy Hoa Điệp làm chuyện ầm ĩ như vậy thờiphiền lòng, vì không phải chủ mình mà tới sai cắt cho thêm mệt nhọc, cũngcó đứa thương hại cho đạo sĩ vô cớ mà bị đòn oan, liền kiếm rượu hâm nóngcho Tưởng Bình uống, cho bớt đau đớn. Đến lúc trời tối, mấy đứa gia đinhcanh giữ Tưởng Bình đã đói bụng, nhưng chưa thấy tốp khác đến thế, thờithì thầm nói với nhau rằng: “Ông đạo ấy bị đánh gần chết đứng dậy khôngnổi thời làm sao trốn được, vậy chúng ta cứ để đây, đi ăn cơm”. Nói rồi khépcửa lại, cùng nhau đi ra nhà sau. Ai dè Âu Dương Xuân và Hàng Chương ở lại miếu, theo lời TưởngBình dặn, nên tối chưa thấy về bèn đi vào Đặng Gia Bao. Bắc Hiệp đi tớiphòng nhốt Tưởng Bình, nghe gia đinh kêu đói, rồi một lát bỏ đi ra sau, liềnlén mở cửa bước vào mở trói cho Tưởng Bình, cõng ra vườn hoa, thấy cómột giàn nho liền để Tưởng Bình nằm trên ấy. Bắc Hiệp giấu Tưởng Bìnhxong, liền rút bảo đao cầm tay trở lại thính đường. Lúc này hai tên gia đinhgiữ Tưởng Bình khi nãy đã ăn cơm xong, trở lại thấy mất đạo nhân liền chạybáo cho Đặng Xa và Hoa Điệp. Đặng Xa liền xách cung, Hoa Điệp cầmgươm bén đi ra. Vừa ra khỏi nhà khác gặp luôn Bắc Hiệp đi tới. Đặng Xaliền giơ cung lắp đạn bắn một phát, Bắc Hiệp nghe đạn đi gần tới huơ đao đỡvẹt ra, khua rẻng một tiếng đạn rơi xuống đất. Đặng Xa bắn luôn ước chụcphát, cũng không trúng được. Hoa Xung liền nhảy tới tiếp, ai dè vừa bướctới nghe sau lưng có hơi gió, lật đật ngoái đầu dòm lại thời thấy có ngườihuơ đao tới chém mình. Người ấy là Hàng Chương. Hàng Chương sức rất mạnh, nên Hoa Xung không thể đối địch nổi,vừa đánh vài hiệp thời gươm của Hoa Xung bị Hàng Chương khắc gãy. HoaXung thất kinh, nhảy lùi ra vườn hoa kiếm chỗ trốn. Lẩn quẩn thế nào lạichui phóc dưới giàn nho ngay chỗ Tưởng Bình nằm ẩn mình nơi ấy. Bây giờ tay chân Tưởng Bình hết đau nhức, thấy có người núp dướichỗ mình nằm, liền chăm chăm xem kỹ thấy mái tóc người ấy có vật chichớp nhăng, chắc là Hoa Điệp, song trong tay không có một tấc sắt. Tínhmột hồi liền nghĩ ra một kế, bèn nhắm ngay mình Hoa Điệp nhảy đại xuống,ôm riết vào đầu cắn bám vào tai. Hoa Điệp kinh hãi, thoát chạy lại chântường vừa gặp Hàng Chương rượt chém cho một đao, Hoa Điệp né khỏinhảy ra mé ngoài, xảy thấy một người cầm cây nhảy tới đập túi bụi tưngbừng, người ấy là Long Đào, đón đó đã lâu lắm. Hoa Xung thấy thế đã nguyliền quay đầu chạy qua hướng tây, bị Hàng Chương đón lại, liền quay ra mécầu, vừa tới gặp Tưởng Bình ở đó. Tưởng Bình thấy Hoa Điệp chạy tới liềnôm xô xuống sông nhận cho uống nước một hồi, bất tỉnh nhân sự. Hàng Chương thấy bắt Hoa Xung rồi, liền bảo Tưởng Bình và LongĐào ở đó chờ, còn mình vào trong giúp sức với Âu Dương Xuân. Nói về Đặng Xa đánh với Bắc Hiệp, bắn hết ba mươi ba viên đạn tổrồi, mà không hề trúng được, thời kinh hãi hồn xiêu phách lạc, kế thấy HàngChương tới tiếp bèn nhảy lên nhà trốn mát. Bắc Hiệp nghe Hàng Chươngnói đã bắt được Hoa Xung rồi, nên không cho đuổi theo nữa. Lúc ấy Long Đào, Tưởng Bình, Phùng Thất đã đem Hoa Xung vàonhà khách, rồi chia nhau đi lục soát trong nhà không thấy ai cả (vợ con vàgia đinh của Đặng Xa đã trốn hết rồi), liền lấy y phục của Âu Dương Xuâncho Tưởng Bình thay. Tưởng Bình lại lấy thái độ ...

Tài liệu được xem nhiều: