Danh mục

Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Tám Mươi Tám

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.93 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hà phu nhân nguyên là em gái của quan huyện Hà Chí Hiền, sinh được một con gái tên là Mẫu Đơn, năm nay vừa mười sáu tuổi và một con trai tên Kim Chương vừa bảy tuổi. Kim Công lại có một cô hầu tên là Xảo Nương nữa. Kim Công vào nhà trong, đem chuyện Thi Kiều kém mắt, nay viết thư sai con là Thi Tuấn tới ở đọc sách, và lời lẽ trong thư có ý cầu hôn thuật lại cho vợ nghe. Hà phu nhân hỏi: "Vậy ý ông thế nào?". Kim Công nói:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Tám Mươi Tám Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa Hồi Thứ Tám Mươi Tám Cẩm Tiên lén giấu trâm Bạch Ngọc. Giai Huệ làm rớt tuột Tử Kim Hà phu nhân nguyên là em gái của quan huyện Hà Chí Hiền, sinhđược một con gái tên là Mẫu Đơn, năm nay vừa mười sáu tuổi và một contrai tên Kim Chương vừa bảy tuổi. Kim Công lại có một cô hầu tên là XảoNương nữa. Kim Công vào nhà trong, đem chuyện Thi Kiều kém mắt, nay viết thưsai con là Thi Tuấn tới ở đọc sách, và lời lẽ trong thư có ý cầu hôn thuật lạicho vợ nghe. Hà phu nhân hỏi: Vậy ý ông thế nào?. Kim Công nói:Nguyên hồi trước Thi hiền đệ cũng có nói chuyện này nhiều phen, nhưngchưa định sính lễ. Đến nay cháu Thi Tuấn tuổi đã lớn khôn, chẳng nhữngphẩm mạo đoan trang mà lại thêm học hành uyên bác nữa, thật xứng đôi vừalứa với con gái ta biết mấy!. Hà phu nhân nói: Đã như vậy, sao ông chưahứa cho rồi?. Kim Công nói: Bây giờ để cháu nó ở lại đây, thỉnh thoảngxem cử chỉ nó rồi sẽ hứa, vội gì mà lo. Hai ông bà luận luận bàn bàn, chẳngdè có người nghe lén. Nguyên con liễu hoàn của tiểu thư tên là Giai Huệ ở hầu tiểu thư từ bétới lớn, nhan sắc dễ coi. Giai Huệ vốn thông minh, thường gần lúc tiểu thưđọc sách tập chữ, nên cũng biết văn lý ít nhiều. Hàng ngày hay ra vào phòngcủa Hà phu nhân. Nay bỗng nhiên nghe Kim Công và phu nhân luận bànviệc hứa hôn, bèn đi riết về tư phòng cười hỉ hả nói với tiểu thư rằng: Vuilắm, vui lắm, tiểu thư mừng đi?. Mẫu Đơn hỏi: ”Chuyện gì mà vui màmừng đó?. Giai Huệ đáp: Mới đây tôi nghe ông nói với bà rằng có cậu Thiở nhà mình đọc sách, ông cật vấn thi từ khen là người học giỏi lại thêm dungmạo đẹp đẽ, nên ông bàn với bà gả cô cho cậu đó, vậy cô có vui hay không?Đáng mừng hay không?”. Tiểu thư nghe nói cả thẹn, gắt rằng: Mi là con đòiđứa ở, sao không biết giữ phận, nói những chuyện gì vậy, muốn trốn haysao?. Giai Huệ đang cao hứng, bị tiểu thư rầy bèn đi ra, bụng nghĩ rằng:Chẳng phải là cô không chịu, song... . Nghĩ rồi đi ra thư phòng đứng ngoàixem diện mạo Thi Tuấn, xem xong nói thầm rằng: ”Người thế này, hèn chiông khen cũng phải, phong tư như thế rõ bậc kỳ tài, nếu tiểu thư trông thấyắt vui mừng lắm, vậy ta nên làm thế này... thế này... . Giai Huệ nghĩ như vậy. Lật đật trở vào nhà trong, chỗ buồng mình,lấy ra một vuông khăn có thêu hoa phù dung, bụng nghĩ rằng: Khăn này củatiểu thư cho ta, vậy ta cậy nó làm mai dẫn lối. Nghĩ đoạn cầm bút đề trênkhăn hai câu thơ: Quan quan, kìa riêng thư cưu, Giọng kêu thánh thót ở đầu bãi sông* * Nguyên hai câu kinh thi: Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Đề xong xếp bỏ vào tay áo, chờ tới đúng trưa, lén tới thư phòng thấyThi Tuấn đương còn ngon giấc mà Cẩm Tiên cũng không có mặt ở đó, GiaiHuệ liền rón rén đi lại bên ghế, bỏ khăn ấy kề bên mình Thi Tuấn rồi vội vãđi ra. Nào dè Cẩm Tiên ở ngoài đi vào thấy bên mình tướng công có vuôngkhăn, liền lén lấy lên xem, mở ra thời hương thơm ngào ngạt, trên khăn cóđề hai câu rút trong kinh thi. Cẩm Tiên liền nghĩ thầm rằng: Khăn nàychẳng phải của tướng công ta, vậy chớ của ai đem bỏ đây, ta phải để ý dòxem. Ngày sau, Giai Huệ lại lén ra thư phòng, thấy Thi Tuấn đương giởrương kiếm sách nên không dám kinh động bèn đi về. Bỗng thấy trước mặtcó người đi tới đón hỏi: Nàng là ai, đi vào thư phòng làm gì vậy? Giai Huệbèn hỏi rằng: Còn chàng là ai?”. Cẩm Tiên đáp: Tôi là gia đồng của Thitướng công tên Cẩm Tiên đây. Giai Huệ nói: Tôi là liễu hoàn tâm phúc củatiểu thư tên là Giai Huệ. Chẳng hay cái khăn hôm qua, tướng công đã trôngthấy chưa?. Cẩm Tiên nghe hỏi, định chắc khăn của nàng này rồi, bèn đáp:Thơ thơ chớ vội, thế nào rồi đó đây cũng nên nghĩa vợ chồng mà!. GiaiHuệ nghe nói thẹn đỏ mặt đáp rằng: “Chàng chớ nói quấy. Bởi vì tiểu thưđãi tôi rất hậu lại ông ở nhà cũng có để ý công tử, vì vậy tôi mang ơn muốnviệc cho sớm thành, nên đem khăn này tới cho tướng công khuyên hãy maumau tính việc cầm sắt, kẻo chậm trễ e lỡ làng duyên phận. Cẩm Tiên nói:Thơ thơ đã biết vậy, nhưng cái khăn ấy thật chẳng tiện lắm, vì tại thư phòngcòn có tôi hầu hạ tướng công, nếu làm vậy bại lộ ra rồi thời có phải gây hạihay không?. Giai Huệ nói: Chàng hãy an dạ. Vì tại thư phòng cũng có mộttôi hầu hạ tiểu thư, có ai lọt vào mà rõ được việc này. Vậy chúng ta sẽ ránghết sức giúp cho tròn ơn chủ”. Nói rồi đi thẳng vào trong. Một hôm tiểu thư sai Giai Huệ lượm cất đồ tư trang. Nàng thấy cómột đôi ngọc hoa rất tinh xảo, bèn lén lấy giấu một cây đem đưa cho CẩmTiên. Cẩm Tiên nhân tiện đút phứt vào trong rương sách, dòm đi nhắm lại,không có món gì cho đáng để giao lại, chỉ thấy trong cái quạt có chuyền xâuchuỗi Tử Kim Ngư bèn lấy ra, rồi mang cái khăn thêu phù dung hôm nọ đềthêm hai câu: Dịu dàng, khép kín khuê phòng. Áo cừu ...

Tài liệu được xem nhiều: