Danh mục

Bến Lội

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 113.02 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiều chưa xuống nhưng nắng cũng không còn gắt. Thư thấy quanh mình là một chiều màu xanh. Sau lưng, về bên trái là mảng rừng xa xa mà theo lời kể trước của Vân, có suối nước nóng mà nó sẽ dẫn Thư đi chơi vào sáng hôm sau. Phía trước, đi hơn trăm thước Thư đã trông thấy biển và nghe được tiếng sóng hiền hòa. Những chiếc thuyền đánh cá đậu thành cụm và trên bờ cát ngập chân người có rất nhiều cái thúng lớn đường kính có đến hai thước. Vân giải thích đó là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bến Lộivietmessenger.com Khôi Vũ Bến LộiChiều chưa xuống nhưng nắng cũng không còn gắt. Thư thấy quanh mình là một chiều màuxanh. Sau lưng, về bên trái là mảng rừng xa xa mà theo lời kể trước của Vân, có suối nướcnóng mà nó sẽ dẫn Thư đi chơi vào sáng hôm sau. Phía trước, đi hơn trăm thước Thư đãtrông thấy biển và nghe được tiếng sóng hiền hòa. Những chiếc thuyền đánh cá đậu thànhcụm và trên bờ cát ngập chân người có rất nhiều cái thúng lớn đường kính có đến hai thước.Vân giải thích đó là những chiếc thuyền thúng của dân câu mực. Cùng lúc này, Thư nhận rarằng thật sự trước mắt mình chưa phảI là biển. Phía bên kia còn có một dải đất trồng dươnggần kín. Vân gật đầu khi Thư hỏi:- Đúng rồi ! Biển ở phía sau bãi dương. Còn đây chỉ là một cái vịnh nhỏ. Tên nó là bến Lội.Những bước chân liêu xiêu trên cát đưa Thư theo Vân tới trước một căn nhà gỗ lợp tônthiếc. Trẻ con trong xóm biển nhìn Thư tò mò. Người lớn thì cười hỏi thăm Vân mới về. Nơihiên nhà, một chú bé mười bốn, mười lăm tuổi có khuôn mặt rắn rỏi, nước da đen cháy vừanhìn thấy Vân đã bỏ vội mảnh lưới trên tay xuống chiếc chõng tre, reo lên:- Chị hai về ! - Chú bé nhìn Thư với ánh mắt dè dặt và nói nhỏ: Chào chị, rồi lại nói với Vân:Má qua ông Tư, để em đi kiêu má về nghen chị hai !Không đợi ai có ý kiến, chú bé nhảy xuống đất, phóng đi như một con sóc. Vân cười nói vớiThư:- Thằng Hào, em tao đó !Vân là bạn học của Thư ở lớp dự bị đại học. Dân dưới tỉnh, lại là dân miệt biển lên Sài Gònhọc, vậy mà nhan sắc của nó qua mặt hết thảy bọn Thư, cả tới cái làn da bánh mật cũng làmột nét duyên dáng. Bọn Thư có lúc tò mò hỏi Vân:- Chắc má mày trước kia là hoa khôi?Không ngờ các thầy bói đoán mò mà trúng. Vân hãnh diện kể:- Má tao hồi đó là hoa khôi trường Trưng Vương ở Sài Gòn này chớ đâu ! Nhưng bây giờmá tao khác lắm rồi. Gần hai chục năm sống với ba tao và miệt biển...Thư không thể không tưởng tượng ra một chuyện tình đẹp giữa cô nữ sinh hoa khôi với mộtchàng trai miệt biển để cuối cùng cô gái chấp nhận rời xa thành thị về một nơi xa xôi hẻolánh với người mình yêu. Nơi ấy là đây, cái xã ven rừng góc biển này...Nước ngọt mà chẳng khác nước lợ, hoàn toàn giống mùi nước máy có clo hòa tan quenthuộc với Thư ở Sài Gòn, nhưng trong hoàn cảnh này, những gáo nước cũng giúp cô trútsạch bụi đường xa, cảm thấy dễ chịu.Khi Thư trở ra nhà ngoài, cô thấy Vân, Hào đang ngồi nói chuyện với một người đàn bà vừagià vừa xấu. Mái tóc của bà ta lốm đốm bạc, da mặt đầy tàn nhang và cái miệng móm hóplại. Vân nói với Thư:- Má tao đang chờ coi mắt mày đó Thư !Thư hơi sững người. Tuy nhiên, cô vẫn đủ bình tĩnh lên tiếng chào má Vân:- Cháu chào thím !Thực tế hoàn toàn khác với những gì Thư tưởng tượng. Trong đầu cô, hình ảnh má Vân đãđược phác ra, tuy không thật chi tiết nhưng cũng khá rõ. Đó là một phụ nữ ngoài bốn mươicó khuôn mặt như của Vân, gầy hơn một chút, có đôi mắt tròn như của Vân, sâu hơn mộtchút, có làn da bánh mật như của Vân, đậm hơn một chút... Tất cả đều ngược lại. Có lẽ, trừgiọng nói dịu dàng:- Ngồi xuống đây uống miếng nước đá đi cháu. Ở nơi xa xôi heo hút này, nước đá mắc đãđành, còn hiếm nữa. Uống miếng nước cho nó mát. Con Vân kể cho thím nghe về cháu hoài,nó nói lên Sài Gòn, may mà nó có được một cô bạn thân là cháu...Thư ngồi xuống. Thư uống nước đá lạnh. Thư nghe má Vân nói. Nhưng trong đầu cô thìkhông ngớt nghĩ ngợi về sự bất ngờ. Cô nhìn người đàn bà kỹ hơn, một người đà bà miệtbiển lam lũ. Có lẽ nhận định ban đầu của cô là thái quá. Đúng là khuôn mặt của Vân, đúng làđôi mắt của Vân, nhưng chúng chỉ còn hiện lên rất mờ nhạt dưới lớp màu của thời gian, khíhậu và sự lao lực, làm thành hình ảnh hiện tại của má Vân.Người mẹ, sau một lúc đi xuống bếp làm gì đó, trở lên nói với con gái và con trai:- Má tính thế này, chiều nay má sẽ làm món gỏi cá trích đãi khách, thêm nồi cháo nữa choấm bụng. Trong lúc má làm bếp thì con đó Vân, con đưa bạn ra bãi Dương ngắm biển chiều.Thằng Hào qua ông Tư mượn cái thuyền thúng đưa hai chị đi nghe con ! Khoảng sáu giờmấy đứa về ăn rồi mình tính chương trình tối và sáng mai...Bà quay sang Thư:- Cháu đi chơi với con Vân cho vui. Về đây mà cứ ở nhà, buồn không chịu nỗi đâu. Hồi mớixa Sài Gòn về đây, thím khóc hoài đó...Chiều đang xuống, trời xanh xám không gió. Chiếc thuyền thúng đúng là một cái thúngkhổng lồ, ba người: Thư, Vân và Hào ngồi trong đó gọn lỏn. Vân và Hào mỗi đứa một máichèo, vừa giống người chèo thuyền, vừa giống hai hộ vệ của Thư. Hào đã hết lạ khách, nónói một tràng với Thư:- Chị Thư đừng có sợ ! Cái thuyền thúng này không có lật được đâu ! Ra ngoài khơi, ngườita ngồi trên này câu mực hàng giờ mà sóng gió cũng chẳng làm gì được. Chị sợ thì cứ vịncho chắc, đừng có đứng lên. Chuyến về chị sẽ quen, về Sài Gòn chị tha hồ khoe với các chịbạn ở trên...Vân nạt em:- Thôi đi, cái miệng mày bữa nay sao nhiều chuyện v ...

Tài liệu được xem nhiều: