Giống như mọi ngày, Không Nói lại biến mất khỏi lớp học đồ họa khi chuông reo nghỉ giữa giờ vang lên. Tôi biết Không Nói ở đâu, chẳng phải vì cô nàng nói với tôi mà chính sự đặc biệt của Không Nói đã làm tôi phải đi theo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bí mật của KHÔNG NÓI Bí mật của KHÔNG NÓIGiống như mọi ngày, Không Nói lại biến mất khỏi lớp học đồ họa khi chuông reonghỉ giữa giờ vang lên. Tôi biết Không Nói ở đâu, chẳng phải vì cô nàng nói vớitôi mà chính sự đặc biệt của Không Nói đã làm tôi phải đi theo. Sau những lần nhưthế tôi bực tức, chỉ trích Không Nói “Bạn hãy từ bỏ chủ nghĩa một mình đi có đượckhông? Chúng ta là một nhóm, và những lúc cần hội ý bạn lại bỏ ra ngoài là làmsao?”Không Nói ngạc nhiên khi thấy tôi gay gắt như thế. Cô nàng mỉm cười rồi lẳnglặng tìm một dãy ghế khác ngoài hành lang để ngồi. Tôi cũng mặc kệ con ngườigàn dở ấy, và quay lại lớp. Sau một tháng nhập học và năm ngày làm việc chungvới nhau, chưa bao giờ tôi thấy Không Nói lên tiếng cả, dù chỉ là mấp máy môi. Cảlớp cũng vậy, thành ra mọi người tha hồ tưởng tượng lẫn phỏng đoán, đằng saukhuôn mặt thanh tú đó là một giọng nói chua loét như giấm hay ồm ồm như ếch ộpkêu trong ao. Từ đấy tôi và các bạn gọi cô nàng là Không Nói.Trên đời có những người nói nhiều quá cũng khó chịu, nhưng chẳng hé răng nóilấy một lời thì càng đáng ghét hơn. Tôi lại là trưởng nhóm, nghe có vẻ oai nhưngthật ra các bạn đưa tôi lên là để tiếp cận Không Nói. Nhiệm vụ của tôi là phải làmcho Không Nói cùng góp ý xây dựng đồ án kiểm tra bằng được thì thôi. Không Nóichưa hề bỏ một buổi học nào, từ lúc tham gia nhóm cũng vậy, nhưng cô nàng chỉđứng cạnh nghe các bạn trình bày, thảo luận như một con manơcanh đặt đâu đứngđấy. Có bạn bĩu môi chê Không Nói chảnh vì xinh gái, nhưng tôi lại nhận thấy ởKhông Nói có một vấn đề nào đấy ngăn cản cô nàng lên tiếng. Giống như chiếchộp nhạc đẹp đẽ nhưng không bao giờ phát ra tiếng kêu vì chẳng ai vặn dây cótcho.Mấy hôm sau, nhóm của tôi đã xảy ra một vấn đề nghiêm trọng. Các bạn lớn tiếngtrách mắng Không Nói vì đưa ra bản vẽ của mình mà không chịu trình bày cho tấtcả hiểu, dù cho cô có viết mấy trang văn bản chú thích bên dưới. Tuy rằng bản vẽđó rất thuyết phục, nhưng không cứu vãn được.- Bạn coi thường bọn này quá. Trông chúng tôi có giống lũ bù nhìn không?! Tôikhông muốn bạn ở trong nhóm nữa! Nếu có bạn thì không có tôi!Không Nói chỉ cúi đầu đứng im, chấp nhận mọi sự chỉ trích. Còn tôi thì phải đánhvật với cậu bạn lôi cậu ấy ra ngoài, để sự việc không đi xa hơn nữa. Vì là trưởngnhóm, tôi nhận trách nhiệm và xin lỗi mọi người vì đã để xảy ra chuyện này. Tôicam đoan với các bạn rằng trước khi đến kì kiểm tra, mọi việc sẽ đâu vào đấy. Tôicũng cầu xin mọi người chấp nhận Không Nói, tuy rằng chính tôi cũng khó chịu vìsự im lặng của cô nàng. Tôi đưa ra lý lẽ rằng liệu cả nhóm có đưa ra được một bảnvẽ tốt hơn thế không, vấn đề bây giờ chỉ là việc phải trình bày bằng lời mà thôi.Tôi xung phong sẽ thay thế Không Nói trả lời thầy. Các bạn miễn cưỡng đồng ývới ý kiến của tôi trong sự làu bàu và hồ nghi. Bây giờ tôi mới cảm thấy một áp lựckinh khủng khi không có đường lùi trong việc phải giúp nhóm vượt qua kỳ kiểmtra. Riêng việc phải hiểu được suy nghĩ của Không Nói và biến nó thành một bàidiễn văn đã là khó khăn lắm rồi.Tôi thở dài, quay lại nhìn thì thấy lớp vẫn chưa đóng cửa. Qua cửa sổ thì thấyKhông Nói vẫn ở trong đấy. Cô nàng đang sắp xếp từng đôi bàn ghế một trở vềđúng vị trí, dù cho chỉ bị lệch một ly. Không Nói khóc trong khi làm việc đó.Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mà tôi cứ cho là chỉ biết cười như mộtcách trả lời cho việc im lặng. Tôi núp đi khi Không Nói chùi mắt nhìn ra cửa sổ.Không Nói sắp xếp cho đến bộ bàn ghế cuối cùng, dù cho đó là việc của ngườikhác. Cô nàng khóc mà chẳng phát ra âm thanh gì cả, không thút thít cũng khôngnức nở. Trước khi đi ra khỏi lớp, Không Nói đã thôi khóc và mỉm cười mấy lầnnhư đang vỗ về mình rồi mới tắt đèn ra về.Trên đường về, suy nghĩ trong tôi bỗng trở nên mâu thuẫn với nhau. Tôi muốnđuổi theo Không Nói để đưa ra quyết định của nhóm đối với cô nàng; nhưng khinhìn Không Nói khóc rồi lại mỉm cười với chính mình, tôi bối rối và từ bỏ cái ýnghĩ ban đầu....Giờ nghỉ giữa buổi, cả lớp lại chẳng thấy Không Nói đâu, nhưng lần này được chúý hơn cả vì tôi cũng lặn mất tăm ngay khi Không Nói bước ra. Điều này phát sinhmột chút rắc rối, vì khi quay lại, vài bạn trêu rằng tôi đang tán tỉnh cô nàng. Cònnhóm tôi thì chỉ bĩu môi và nhún vai trước sự dự đoán ấy. Không Nói đã đổi chỗnhưng tôi vẫn tìm ra được. Cô nàng chẳng hài lòng với sự xuất hiện của tôi. Tôimặc kệ, bỏ qua cái nhìn dò xét của Không Nói, dúi vào tay cô nàng cốc cafe, taycòn lại chìa ra chiếc ipad đang trình chiếu hình vẽ của cô nàng:- Bạn không phải cảm ơn vì cốc cafe này. Trên danh nghĩa trưởng nhóm, mình thấycuộc gặp này cần thiết cho số phận của nhóm, danh dự của mình và cứu vớt chínhbản vẽ của bạn. – Tôi nói với giọng thản nhiên – Thế này nhé, chúng ta có mườingày để hiểu thêm về nhau, bạn hãy giúp mình hiểu và diễn giải bản vẽ của bạntheo ý mình, để giúp cho mọi chuyện tốt đẹp được không?Không Nói ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi giơ ngón tay cái ...