![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Ca Dao Châu Đốc 4
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 130.92 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ca Dao Châu Đốc 4Tình anh như nước dâng cao Tình em như giải lụa đào tẩm hương. Tóc đến lưng vừa chừng em bới Để chi dài bối rối dạ anh. Tóc mai sợi vắn sợi dài Lấy em không đặng, nhớ hoài không nguôi. Tới đây dầu đói giả no Dầu khôn giả dại đặng dò ý anh. Tới đây thủ phận đưa đò Trước đưa quan khách sau dò ý em. Trách ai ăn giấy bỏ bìa Khi thương, thương vội, khi lìa lìa xa. Trách ai non dạ kiếm tìm Nghe lời uyển hoặc lỗi niềm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ca Dao Châu Đốc 4 Ca Dao Châu Đốc 4Tình anh như nước dâng caoTình em như giải lụa đào tẩm hương.Tóc đến lưng vừa chừng em bớiĐể chi dài bối rối dạ anh.Tóc mai sợi vắn sợi dàiLấy em không đặng, nhớ hoài không nguôi.Tới đây dầu đói giả noDầu khôn giả dại đặng dò ý anh.Tới đây thủ phận đưa đòTrước đưa quan khách sau dò ý em.Trách ai ăn giấy bỏ bìaKhi thương, thương vội, khi lìa lìa xa.Trách ai non dạ kiếm tìmNghe lời uyển hoặc lỗi niềm tóc tơ.Trách ai tham đó bỏ đăngThấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn.Trăm năm ghi tạc chữ đồngDù ai thêu phụng vẽ rồng mặc ai.Trống canh ba nhịp ình ìnhBầm gan tím ruột để mình có đôi.Trầu lên nửa nọc trầu vàngThương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng.Tri Tôn- Châu Đốc rất gầnThương anh em nhớ, em lần xuống thăm.Trống làng ai dám đánh thùngBậu không ai dám giở mùng chun vô.Trồng hường bẻ lá che hườngThương anh chẳng quản đôi đường xa xôi.Trời mưa bong bóng phập phồngEm đi lấy chồng anh ở với ai?Trời mưa cá lóc lên gòBiết em còn nhớ hẹn hò hay không?Thả buồm ra ngân nga trời gióBiết dạ anh rồi, thương đó bỏ đây.Thỏ giởn trăng, sơn băng thủy kiệtAi ở hai lòng nhựt nguyệt xét soi.Tóc em dài em cài bông lýMiệng em cười anh để ý anh thương.Thiếp xa chàng như rồng nọ xa mâyNhư con chèo bẻo xa cây măng vòiTui nghe bạn có chỗ giàuTui nay bần tiện lẽ nào bạn không thương?Thương em anh cho bạc cho tiềnĐừng cho lời ăn tiếng nói xóm giềng đều hay.Thương em anh không dám ghé nhàAnh đi qua lại giả đò đi chơi.Trách mẹ với cha chớ qua không trách bậuCha mẹ ham giàu, gả bậu đi xa.Thấy em nhỏ thó, lại có duyên ngầmAnh đây để bụng thương thầm ba bốn tháng nay.Thiếp đây như cụm bông hườngĐừng thấy xinh xinh mà rờ tới, e mắc đường chông gai.Thân em như chùm gởi đáp nhờEm muốn gá vô nhánh bưởi nọ đặng nhờ hưởng hơi.Trắng như bông lòng anh không chuộngĐen như cục than hầm lòng muốn dạ thương.Thấy em bận áo bà ba trắng, anh muốn gắn chữ tìnhĐi đâu lưu lạc, lại nhìn chéo khăn.Thấy em nhỏ thó lại có hồng nhan, chân mày loan con mắt lộAnh đi giáp lục tỉnh này, không ai ngộ bắng em.Thân em xét kỷ như đồng bạc đầu hìnhNgười người ai cũng muốn ngắm muốn nhìnLăng xăng buổi chợ biết gởi mình vào đâu.Trên mưa sa lác đácDưới hột cát nằm nghiêngLữ Phụng Tiên ép chế Điêu ThuyềnKiếp này không được toi nguyền kiếp sau.Tàu Nam Vang chạy ngang cồn cátXuồng câu tôm đậu sát mé ngaThấy em có một mẹ giàMuốn vô hoạn dưỡng có mà được không?Tay cầm búa lệ ứa hai hàngThuở xuân xanh sao không giáp mặtĐến lúc hoa tàn ta mới gặp nhau.Thương em, anh cũng muốn thươngNước thì muốn chảy nhưng mương chẳng đàoEm về lo liệu thế nàoĐể cho nước chảy lọt vào trong mương.Thò tay anh ngắt cọng ngòThấy em còn nhỏ giư bò, anh thươngThò tay ngắt cọng rau mươngBò em, em giữ anh thương nổi gì?Thân em như hoa gạo trên câyChúng anh như đám cỏ mây giữa đườngLạy trời cho cả gió sươngCho hoa sụng xuống cỏ mây xỏ vào.Thượng điền thủy, hạ điền khanRuộng trên có nước, ruộng dưới khô rangAnh thương em nát lá gan vàngNgậm châu phun huệ, huệ tàn không hay.Thân em như cái sập vàngChúng anh như manh chiếu rách giữa đàng bỏ quênLạy trời cho gió nổi lênCho manh chiếu rách trải lên sập vàng.Trồng tre, tre ngã bốn phươngHai cô đứng đó anh thương cô nào?Thương cô mỏng mảnh mà caoCô nhỏ má đào, anh thương hết hai cô.Trăng đứng đầu ai cầu con trăng xếEm tìm về lập mưu, lập kế, lập thế bỏ chồngĐồ nữ trang em sắm đủ, bạc một đồng anh thối hai.Thương điền cách thủy hạ điền khanRuộng trên có nước ruộng dưới khô rangĐó con quan đây cũng con làngChỗ người quen em không có dụng, dụng người bán buôn.Trái dưa gan sọc dài sọc ngắnCọng rau đắng tróng trắng ngoài xanhEm thương anh đứng dựa bờ thànhCửa phòng loan em khóa chặt, chổ em nằm nghiêm nhặt khó vô.Thân chị như cánh hoa senChúng em như bèo bọt chẳng chen được vàoLạy trời cho cả mưa ràoCho sấm cho chớp cho bão to gió lớnCho sen chìm xuống, bèo trèo lên trên.Tháng hai tháng ba anh đi chở cáKhông khá anh qua Rạch Giá chở khoai langTìm người bạn ngọc thở than đôi lờiBiết làm sao lên đặng ông trờiHỏi thăm duyên nợ đổi dời về đâu?Thôi thôi buông áo em raĐẻ em đi bán kẻo hoa em tànHoa tàn mặc kệ hoa tànMấy thuở gặp nàng mà buông áo nàng raSóng xao mặc sóng dưới thoàn (thuyền)Thác đà dạ thác, buông nàng anh không buông.Vì tình anh phải đi đêmVấp năm bảy ụ đất vẫm êm hơn giường.Văng vẳng tiếng ai, anh nghe hoài tiếng bạnRuột thắt gan bào từng đoạn héo honVái ông Tơ năm ba chầu hátVái bà nguyệt năm bảy cuốn kinhCho đôi lứa ta gá nghĩa chung tìnhVì sông nên phải lụy đòVì chiều tối phải lụy cô bán dầu.Vì tình nên phải đa mangVì duyên thiếp biết quê chàng ở đây.Võng ny lông anh giăng mùng chiếnGiấy kim tuyến anh gắn gối tay bèoAnh ơi anh về dưới đó bỏ con mèo lại cho ai?Vai tôi mang chiếc nốpTay bóp cổ quai chèoThương con nhớ vợ vận nghèo phải điXa mình trời nắng nói mưaCanh ba nói sáng, xế trưa nói chiều ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ca Dao Châu Đốc 4 Ca Dao Châu Đốc 4Tình anh như nước dâng caoTình em như giải lụa đào tẩm hương.Tóc đến lưng vừa chừng em bớiĐể chi dài bối rối dạ anh.Tóc mai sợi vắn sợi dàiLấy em không đặng, nhớ hoài không nguôi.Tới đây dầu đói giả noDầu khôn giả dại đặng dò ý anh.Tới đây thủ phận đưa đòTrước đưa quan khách sau dò ý em.Trách ai ăn giấy bỏ bìaKhi thương, thương vội, khi lìa lìa xa.Trách ai non dạ kiếm tìmNghe lời uyển hoặc lỗi niềm tóc tơ.Trách ai tham đó bỏ đăngThấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn.Trăm năm ghi tạc chữ đồngDù ai thêu phụng vẽ rồng mặc ai.Trống canh ba nhịp ình ìnhBầm gan tím ruột để mình có đôi.Trầu lên nửa nọc trầu vàngThương cô áo chẹt, vá quàng nửa lưng.Tri Tôn- Châu Đốc rất gầnThương anh em nhớ, em lần xuống thăm.Trống làng ai dám đánh thùngBậu không ai dám giở mùng chun vô.Trồng hường bẻ lá che hườngThương anh chẳng quản đôi đường xa xôi.Trời mưa bong bóng phập phồngEm đi lấy chồng anh ở với ai?Trời mưa cá lóc lên gòBiết em còn nhớ hẹn hò hay không?Thả buồm ra ngân nga trời gióBiết dạ anh rồi, thương đó bỏ đây.Thỏ giởn trăng, sơn băng thủy kiệtAi ở hai lòng nhựt nguyệt xét soi.Tóc em dài em cài bông lýMiệng em cười anh để ý anh thương.Thiếp xa chàng như rồng nọ xa mâyNhư con chèo bẻo xa cây măng vòiTui nghe bạn có chỗ giàuTui nay bần tiện lẽ nào bạn không thương?Thương em anh cho bạc cho tiềnĐừng cho lời ăn tiếng nói xóm giềng đều hay.Thương em anh không dám ghé nhàAnh đi qua lại giả đò đi chơi.Trách mẹ với cha chớ qua không trách bậuCha mẹ ham giàu, gả bậu đi xa.Thấy em nhỏ thó, lại có duyên ngầmAnh đây để bụng thương thầm ba bốn tháng nay.Thiếp đây như cụm bông hườngĐừng thấy xinh xinh mà rờ tới, e mắc đường chông gai.Thân em như chùm gởi đáp nhờEm muốn gá vô nhánh bưởi nọ đặng nhờ hưởng hơi.Trắng như bông lòng anh không chuộngĐen như cục than hầm lòng muốn dạ thương.Thấy em bận áo bà ba trắng, anh muốn gắn chữ tìnhĐi đâu lưu lạc, lại nhìn chéo khăn.Thấy em nhỏ thó lại có hồng nhan, chân mày loan con mắt lộAnh đi giáp lục tỉnh này, không ai ngộ bắng em.Thân em xét kỷ như đồng bạc đầu hìnhNgười người ai cũng muốn ngắm muốn nhìnLăng xăng buổi chợ biết gởi mình vào đâu.Trên mưa sa lác đácDưới hột cát nằm nghiêngLữ Phụng Tiên ép chế Điêu ThuyềnKiếp này không được toi nguyền kiếp sau.Tàu Nam Vang chạy ngang cồn cátXuồng câu tôm đậu sát mé ngaThấy em có một mẹ giàMuốn vô hoạn dưỡng có mà được không?Tay cầm búa lệ ứa hai hàngThuở xuân xanh sao không giáp mặtĐến lúc hoa tàn ta mới gặp nhau.Thương em, anh cũng muốn thươngNước thì muốn chảy nhưng mương chẳng đàoEm về lo liệu thế nàoĐể cho nước chảy lọt vào trong mương.Thò tay anh ngắt cọng ngòThấy em còn nhỏ giư bò, anh thươngThò tay ngắt cọng rau mươngBò em, em giữ anh thương nổi gì?Thân em như hoa gạo trên câyChúng anh như đám cỏ mây giữa đườngLạy trời cho cả gió sươngCho hoa sụng xuống cỏ mây xỏ vào.Thượng điền thủy, hạ điền khanRuộng trên có nước, ruộng dưới khô rangAnh thương em nát lá gan vàngNgậm châu phun huệ, huệ tàn không hay.Thân em như cái sập vàngChúng anh như manh chiếu rách giữa đàng bỏ quênLạy trời cho gió nổi lênCho manh chiếu rách trải lên sập vàng.Trồng tre, tre ngã bốn phươngHai cô đứng đó anh thương cô nào?Thương cô mỏng mảnh mà caoCô nhỏ má đào, anh thương hết hai cô.Trăng đứng đầu ai cầu con trăng xếEm tìm về lập mưu, lập kế, lập thế bỏ chồngĐồ nữ trang em sắm đủ, bạc một đồng anh thối hai.Thương điền cách thủy hạ điền khanRuộng trên có nước ruộng dưới khô rangĐó con quan đây cũng con làngChỗ người quen em không có dụng, dụng người bán buôn.Trái dưa gan sọc dài sọc ngắnCọng rau đắng tróng trắng ngoài xanhEm thương anh đứng dựa bờ thànhCửa phòng loan em khóa chặt, chổ em nằm nghiêm nhặt khó vô.Thân chị như cánh hoa senChúng em như bèo bọt chẳng chen được vàoLạy trời cho cả mưa ràoCho sấm cho chớp cho bão to gió lớnCho sen chìm xuống, bèo trèo lên trên.Tháng hai tháng ba anh đi chở cáKhông khá anh qua Rạch Giá chở khoai langTìm người bạn ngọc thở than đôi lờiBiết làm sao lên đặng ông trờiHỏi thăm duyên nợ đổi dời về đâu?Thôi thôi buông áo em raĐẻ em đi bán kẻo hoa em tànHoa tàn mặc kệ hoa tànMấy thuở gặp nàng mà buông áo nàng raSóng xao mặc sóng dưới thoàn (thuyền)Thác đà dạ thác, buông nàng anh không buông.Vì tình anh phải đi đêmVấp năm bảy ụ đất vẫm êm hơn giường.Văng vẳng tiếng ai, anh nghe hoài tiếng bạnRuột thắt gan bào từng đoạn héo honVái ông Tơ năm ba chầu hátVái bà nguyệt năm bảy cuốn kinhCho đôi lứa ta gá nghĩa chung tìnhVì sông nên phải lụy đòVì chiều tối phải lụy cô bán dầu.Vì tình nên phải đa mangVì duyên thiếp biết quê chàng ở đây.Võng ny lông anh giăng mùng chiếnGiấy kim tuyến anh gắn gối tay bèoAnh ơi anh về dưới đó bỏ con mèo lại cho ai?Vai tôi mang chiếc nốpTay bóp cổ quai chèoThương con nhớ vợ vận nghèo phải điXa mình trời nắng nói mưaCanh ba nói sáng, xế trưa nói chiều ...
Tài liệu liên quan:
-
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 283 0 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 267 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 211 0 0 -
Tiểu luận: Xã hội học chính trị - xã hội học dân sự
15 trang 134 0 0 -
TIỂU LUẬN: SỰ HÌNH THÀNH VÀ PHÁT TRIỂN XÃ HỘI HỌC ĐỨC CUỐI THẾ KỈ XIX ĐẦU THẾ KỈ XX
40 trang 125 0 0 -
1 trang 80 0 0
-
Tiểu luận: Nhóm Xã Hội Gia Đình
13 trang 66 0 0 -
Đề tài: Xây dựng dự án khả thi hệ thống quản lý thư viện ĐHQG HN
20 trang 65 0 0 -
11 trang 45 0 0
-
29 trang 40 0 0