Danh mục

Cái Bang Thập Ác

Số trang: 402      Loại file: pdf      Dung lượng: 1.42 MB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 1 - Ngày tàn của Tam Dương tiêu cụcGiang Nam khí hậu rất ôn hòa mặc dù núi non hiểm trở. Nhưng đang là mùa đông giá rét nên con đường quang đạo rất hoang vắng, chỉ có vài mái nhà xơ xác còn le lói ánh đèn. Bỗng từ xa có tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe gỗ nghiến trên đường đất. Một đoàn người ngựa xuất hiện quanh eo núi vòng về hướng nam. Ði đầu là lá tiêu kỳ vạch ba vạch đen Ở giữa thành quẻ ’’càn" tượng trưng cho tiêu cục Tam Dương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cái Bang Thập ÁcCái Bang Thập Ác Lương Vũ Sinh Cái Bang Thập Ác Tác giả: Lương Vũ Sinh Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 15-October-2012Trang 1/402 http://motsach.infoCái Bang Thập Ác Lương Vũ Sinh Chương 1 - Ngày tàn của Tam Dương tiêu cụcGiang Nam khí hậu rất ôn hòa mặc dù núi non hiểm trở.Nhưng đang là mùa đông giá rét nên con đường quang đạo rất hoang vắng, chỉ có vài mái nhàxơ xác còn le lói ánh đèn.Bỗng từ xa có tiếng ngựa hí và tiếng bánh xe gỗ nghiến trên đường đất.Một đoàn người ngựa xuất hiện quanh eo núi vòng về hướng nam. Ði đầu là lá tiêu kỳ vạch bavạch đen Ở giữa thành quẻ ’’càn tượng trưng cho tiêu cục Tam Dương danh trấn Ở Yên Kinh.Ðoàn bảo tiêu Tam Dương xuất hiện trong đêm tối giữa vùng núi non hiểm trở này minh chứnghọ đang gấp bảo tiêu hàng hóa gì quan trọng lắm.Quan trọng hơn nữa là dẫn đầu tiêu cục là đại tiêu đầu Phàn Huệ Chi co ro trong tấm áo hồ cừudày cộm. Xưa nay Phàn Huệ Chi ít khi phải thân hành bảo tiêu vì tiêu cục của ông nổi tiếng ỞYên Kinh, các cường đạo giang hồ không bao giờ dám động tới tiêu cục, vì Tam Dương tiêu cụcdanh trấn võ lâm nhờ có Càn Khôn Yếu Quyết trấn sơn của Phàn Huệ Chi, đại tổng tiêu đầuvốn quảng giao quen biết hầu hết hắc bạch anh hùng cộng thêm võ công thâm hậu nhất nhìvùng bắc mà ai cũng từng biết tiếng.Giữa đêm khuya bảo tiêu vẫn còn trên đường giữa rừng là một việc đại nguy hiểm.Nhưng với ai khác thì vậy nhưng với Phàn Huệ Chi thì lại hoàn toàn khác.Tự tin về uy võ của mình, tự tin vì lá hiệu kỳ quẻ ’càn xưa nay tung bay suốt dọc đất TrungNguyên không ai là không biết, Phàn Huệ Chi hoàn toàn không lo lắng gì cho số phận của mìnhvà số phận của đoàn bảo tiêu hơn mười người đang đi sau lưng ông.Vượt qua eo núi, Phàn Huệ Chi quay lại cao đệ tử của mình luôn luôn phi ngựa bên cạnh, giọngông trầm trầm:- Quách Nhan Ngọc, chúng ta sắp tới thị trấn có thể cho ngựa nghỉ ngơi được rồi đó.Quách Nhan Ngọc tuy là đồ đệ yêu của Phàn Huệ Chi nhưng cũng đã sắp tới tuổi „nhi lập,, cẩntrọng đáp:- Sư phụ, tiểu đồ nghĩ là không cần đến thị trấn, chúng ta đã đi quá nhiều, tiểu đồ e rằng chúngđã quá mệt.Phàn Huệ Chi hơi lộ vẻ bất bình:- Giữa rừng núi thế này biết tìm đâu ra tửu gia?- Hay là sư phụ ghé đại vào một nhà nào đó xin trọ qua đêm.Dứt lời Quách Nhan Ngọc reo lên chỉ tay về phía trước:- ĐỒ! Sư phụ thấy không, trước mặt chúng ta là gian nhà còn ánh đèn, có lẽ chủ nhân còn thức.Trang 2/402 http://motsach.infoCái Bang Thập Ác Lương Vũ SinhPhàn Huệ Chi miễn cưỡng:- Ờ! con hãy ghé xin phép chủ nhân xem có chỗ ngủ cho cả đoàn chúng ta không?ÐÓ là một gian nhà lợp bằng lá và vách đan bằng những thân tre khá rộng rãi nằm dựa lưng vàomột sườn núi địa hình rất hiểm trở. Nói xong câu ấy, Phàn Huệ Chi bỗng cảm thấy tâm hơi máyđộng, ông chữa lại liền:- Hay là thôi con ạ, ta cố đi thêm một đoạn đường nữa xem sao!Câu sau này của ông đã trễ. Nhan Ngọc đã lao ngựa đến ngay trước thềm nhà Chàng vẫn ngồitrên mình ngựa cất giọng gọi lớn:- Chủ nhân, xin cho gặp chủ nhân.Phàn Huệ Chi bắt buộc dục ngựa tiếp đến sau liền, ông gọi giật:- Quách Nhan Ngọc, hay là ta khỏi làm phiền họ...Ở trong nhà ánh đèn di động rồi một giọng khô cứng vọng ra:- Ai làm rộn bên ngoài đó?Quách Nhan Ngọc đã lỡ liền nói luôn:- Chúng tôi là Tam Dương tiêu cục lỡ độ đường, xin được tạm ngụ qua đêm.Cánh cửa mỏng manh mở toang, một đại hán đi ra với cây đèn cháy bập bùng trên tay giọngtỉnh táo:- Tam Dương tiêu cục à? ôi chà! Sao mà đông thế?Phàn Huệ Chi tiếp lời:- Phiền huynh đài cho ngựa xin chút nước, nếu nhà không có chỗ chúng tôi xin đi ngay.Gã đại hán ngô nghê:- Nước ư? Hừ! Nước thì con suối Ở gần đây thiếu gì.Phàn Huệ Chi sợ gã đại hán quay trở vào ngay nên vội vàng nói:- Giữa đêm khuya thế này, lại không quen đường lối, xin huynh đài giúp cho chút nước vì mấycon ngựa đã khát lắm rồi.Ðại hán gầm gừ một chút bỗng trong nhà có giọng nữ nhân the thé:- Ði lấy nước cho người ta mau đi!Gã đại hán luống cuống vâng, vâng rồi vội quay lại Phàn Huệ Chi:- Ðợi một chút! CÓ nước đây!Gã nói trống không và nhìn bộ dạng có vẻ hậm hực lắm.Trang 3/402 http://motsach.infoCái Bang Thập Ác Lương Vũ SinhÐợi gã khuất sau lưng nhà, Phàn Huệ Chi cằn nhằn đệ tử:- Chủ nhân có vẻ phiền bọn ta lắm...Chưa dứt lời gã đại hán đã chớp nhoáng quay lại với thùng nước nặng trên tay. Ngọn đèn gã tạmthời cất dưới n ...

Tài liệu được xem nhiều: