Danh mục

Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội ...!!!

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 247.37 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 20,000 VND Tải xuống file đầy đủ (18 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sáng, gió về mơn man bên nắng…Hình như không khí cũng dần dần bớt oi nồng hơn nhiều. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, se sẽ sương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng em chếnh choáng…Ghét cảm giác này, nhưng lại luôn đi tìm nó, dường như trong em luôn tồn tại nhiều mâu thuẫn song song với nhau…
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội ...!!! Cảm ơn anh, chàng trai có nụ cười Hà Nội ...!!!Sáng, gió về mơn man bên nắng…Hình như không khí cũng dần dầnbớt oi nồng hơn nhiều. Từ trên cao nhìn xuống thành phố, se sẽsương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng em chếnhchoáng…Ghét cảm giác này, nhưng lại luôn đi tìm nó, dường nhưtrong em luôn tồn tại nhiều mâu thuẫn song song với nhau…Và vìthế, nên tới tận bây giờ, dù đã hơn một năm trôi qua rồi, mà sao vẹnnguyên trong em vẫn là một niềm nhớ…Nhớ anh, người con trai cónụ cười Hà Nội…Chắc bây giờ, Hà Nội đã vào thu, cái lạnh se sẽ, âm thầm ngấm vào từngdòng người qua lại mà anh vẫn kể em nghe dù chưa được lần nào cảmnhận, nhưng sâu thẳm tâm hồn vẫn mường tượng ra điều đó…Ừ! Hà Nộivào thu…Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội… phải không anh?Thu Hà Nội đẹp, buồn và dễ làm con người ta cảm nhận được cái tìnhcủa người Hà Nội hơn, đúng không anh nhỉ? Để bây giờ, em đứng ở đây,cách Hà Nội cả bảy trăm cây số mà vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫnkhao khát về một mùa thu Hà Nội…mùa thu đó có cả anh!Nhớ rằng anh vẫn thường kể, thu về Hà Nội kĩu kịt những gánh cúcvàng…cái đẹp giản dị mà chẳng một thành phố nào có được…Ngan ngáthương sen, say say trong cái tiết trời đầu thu lành lạnh.Biết em thích ổi,anh bảo ra Hà Nội vào thu, anh sẽ dẫn em vào khu vườn mẹ anh trồng, ởđó thu về ngan ngát hương ổi đào, ổi cơm….Thu Hà Nội đi vào cả thứquả thanh khiết mộc mạc đó. Anh sẽ dẫn em đi dưới những tán cây mùalá rụng, dưới cái khung trời trong xanh trong vắt, em sẽ được nhẹ nhàngđi trong cơn mưa của những chiếc lá me vàng bay lả tả…Anh bảo khôngphải ai cũng cảm được cái đẹp đó đâu…Và anh sẽ cho em thấy Hà Nộicủa anh, nó đẹp tới nhường nào!- Em có biết Hà Nội đẹp nhất vào những ngày nào không?- Chắc là những ngày thu sang phải không anh?Mỉm cười anh nắm chặt lấy tay em, như chính em là một phần nào đómùa thu của anh vậy. Cảm giác cảnh vật trước mắt em như bao phủ mộtsắc thu riêng của Hà Nội, thu Hà Nội của anh là cánh đồng cúc vàng rợpmắt, là mùi hoa sữa ngan ngát hương đưa. Mắt anh sáng, nhìn về mộthướng xa xăm, vầng trán rộng và những âu lo trên khuôn mặt giãn ra.Chỉ vì lúc đó anh đang cho mình sống với thu của Hà Nội.- Hà Nội sinh ra để người ta nhớ và yêu, Hà Nội có mùa thu đẹp se sắtlòng người....- Vậy, Hà Nội nằm ở góc nào trong anh?- Hà Nội đó là kí ức, là niềm thương, là nỗi nhớ của anh. Là Hà Nội màanh mong sẽ cùng em sống trong lòng nó.Anh khẽ nhướn đôi chân mày, dìu em đi dưới tán cây mùa lá rợp bóng.Anh vẫn vậy, vui vẻ, và lạnh lùng bí hiểm, nhưng lại man mác và hoàicổ mỗi lúc nhớ về Hà Nội. Vậy cho nên em cũng như được sống trongchính cái thu đó. Chắc hẳn với anh, Hà Nội là cả một niềm nhớ lớn lao,thu Hà Nội là cả một mảng màu chẳng bao giờ phai nhạt dù cuộc sốngcó kéo anh đi tới tận đâu chăng nữa.- Thu về rồi em ạ! Thu Hà Nội trầm mặc man mác buồn, nhớ Hà Nộiphố!.......Những lúc sánh bên anh, nhất là những chiều gió lộng hương biển cảtràn vào qua nỗi nhớ, anh lại không khỏi nhắc tới Hà Nội của anh. MộtHà Nội ẩn sâu trong lòng những cổ kính, một Hà Nội có nỗi nhớ củangười xa quê đau đáu. Một Hà Nội của anh, và của cả những tương laianh vẽ ra có anh, có em, có những chiều hoa vàng rơi ngập lối. Anh vàem sẽ cùng nhau bước trên thảm cỏ xanh và đi dạo.- Em à, tự dưng nhớ thu Hà Nội quá!Cô phụng phịu lúc nhìn lên, anh đang mơ màng, sống mũi cao và thẳng,ẩn sau cặp kính đen kia là một cái nhìn mơ màng đến xa xăm. Cũng biếtanh nhớ Hà Nội của anh, nhớ nhà, cô chỉ muốn đưa tay, nắm lấy cái HàNội trong nỗi nhớ đó để đem về cho anh.Quen anh cũng vào một ngày cuối thu, chỉ khác là chẳng phải thu HàNội, thu của thành phố biển nơi em gặp anh, chỉ có nắng và gió, đôi bacơn mưa rào bất chợt…thế cho nên, em bị cuốn hút bởi anh - người contrai Hà Nội – người mang thu Hà Nội tới cho em trong những câuchuyện, sự quan tâm và cả nụ cười…ấm áp như nắng thu Hà Nội. Cũngchẳng ai hiểu được vì sao, một chàng trai Hà Nội, hào hoa, phong nhã,nhẹ nhàng tinh tế như anh lại có thể yêu một con nhóc suốt ngày chỉlong nhong với áo pull, quần jeans và giày thể thao như em cả. Để rồicũng như hai thái cực của cục nam châm, bị hút vào nhau và em nghiễmnhiên coi đó là số phận, yêu anh bên anh…một chàng trai Hà Nội. Dẫucái tự ti gái tỉnh lẻ khi bên anh nhiều khi với em cũng là một cái cớ đểem giữ khoảng cách, em sợ…sợ rồi sẽ có người con gái dịu dàng duyêndáng, cái mà thơ ca vẫn ngợi ca thanh lịch nết na như gái Hà Nội, sẽcướp anh đi. Và em tự bảo vệ mình khỏi cái tổn thương đó!Nhớ ngày đầu gặp anh, cũng là cái lúc em mon men gõ cửa trưởngphòng chi nhánh ngân hàng đặt vấn đề về việc xin phép kiến tập tạiphòng giao dịch chính của Ngân hàng. Anh thường chọc rằng em liều,rất liều khi mới chỉ học tới năm ba mà dám lao vào đòi trưởng phòng chinhánh cho kiến tập. Lúc đó em cũng run lắm chứ, chỉ là thời gian thì gấpgáp, lại chẳng thể quen ai mà nhờ vả. ...

Tài liệu được xem nhiều: