Danh mục

Cảm ơn! Vì... đã không như là phim

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.30 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (12 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chàng là trai tài, nàng là gái sắc, hai người lại ở chung một nhà, liệu câu chuyện giữa họ có kết thúc... như phim? Chàng - sinh viên vừa tốt nghiệp với tấm bằng giỏi mà nhiều người phải ao ước, mới ra trường đã nhanh chóng xin được việc làm với mức lương khá cao ở một công ty lớn – là em họ của cô
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Cảm ơn! Vì... đã không như là phim"Cảm ơn! Vì... đã không như là phimChàng là trai tài, nàng là gái sắc, hai người lại ở chung một nhà, liệu câuchuyện giữa họ có kết thúc... như phim?Chàng - sinh viên vừa tốt nghiệp với tấm bằng giỏi mà nhiều người phải ao ước,mới ra trường đã nhanh chóng xin được việc làm với mức lương khá cao ở mộtcông ty lớn – là em họ của cô.Nàng - sinh viên năm hai của một trường đại học vào hàng top, học hành ổn, lớptrưởng gương mẫu suốt 16 năm kể từ lúc biết đến cái trường học – là cháu họ củachú.Chàng - đẹp trai, ga lăng, năng nổ hoạt bát, là admin của nhiều diễn đàn có tiếng.Nàng – khá xinh xắn với mái tóc luôn cột cao, má lúm đồng tiền, và không chịukém cạnh vì còn là đội phó đội tình nguyện của trường.Họ sống cùng một nhà.Một cặp đôi quá ư là hoàn hảo. Chắc bạn cũng đang nghĩ đến những drama Hànvới mô típ sống chung nhà, ban đầu ghét nhau nhưng dần dần lại nảy sinh tìnhcảm, kết nhau lúc nào không hay biết, phải không? Những Lee Min Ho và Son YeJin trong Personal Taste, Song Hye Kyo và Rain trong Full House, Yoon Eun Hyevà Joo Ji Hoon trong Goong nữa... Những cặp đôi hạnh phúc mà ai cũng mơ ướcấy, tình yêu cũng bắt nguồn từ việc sống chung nhà đấy thôi. Nàng lên Hà Nội học,ở cùng nhà với cô chú. Cô chú của nàng lại hết sức vun vén nữa, nên lúc nàng mớiđầu năm hai đã muốn chàng và nàng phải lòng nhau. Bởi vậy mà từ chỗ nhà đã có4 người, cô của nàng kéo thêm chàng đến ở cùng thay vì để chàng ở trọ, với lý do“Nhà ít người, em tới ở cùng cho vui”.Nhưng, đời liệu có như phim? ***Phương về nhà với mấy túi đồ ăn trên tay, trán lấm tấm mồ hôi, vừa bước chân vàonhà đã gọi toáng lên: - Su ơi, hôm nay cậu Nam của em có về ăn cơm trưa không đấy? - Sao, đã nhớ cậu em rồi à? Trưa nay cậu ấy có về đấy.Giọng điệu nhớn nhác châm chọc của con bé 9 tuổi khiến Phương tức anh ách. Côchú Phương còn tiêm nhiễm vào đầu con bé những gì không biết. Phương vừa sửasoạn nấu ăn vừa nghĩ ngợi. “Thời buổi này mà còn có chuyện ép duyên thế này hảgiời”. Nó ngao ngán. Phương chẳng ghét Nam, nhưng cũng chẳng thích, cũngchẳng phải là vì nó đã có người yêu. Phương chưa yêu ai, nhưng nó thực sự khôngmuốn tình yêu của nó đến theo cách này. Làm gì cũng có người dọn đường cho màđi rồi thì còn gì là thú vị nữa. Chí ít, cô chú nó cũng phải để cho hai đứa tự nhiênmột tí, chứ cái cách thể hiện rõ như 1+1 = 2 này thì ai mà dám tìm hiểu gì nữa.Thật là...Tiếng xe máy dừng trước cổng cũng là lúc Phương nấu xong. Phương chưa kịpđoán ai thì tiếng cái Su đã bô bô ngoài sân: - A, cậu Nam về. Chị Phương cháu mong cậu mãi.Con nhóc chết tiệt. Sao lại hạ thấp chị nó thế không biết. Phương bước ra sân địnhbụng mắng cho cái Su một trận, nhưng lại ngại Nam nên thôi. Nó chào xã giao: - Cậu Nam về rồi à?Đấy. Đến cả mấy tháng rồi mà Phương vẫn giữ cái lối xưng hô ấy. Hễ mở miệng làmột cậu Nam, hai cậu Nam, rồi xưng mình là Phương. Cứ vậy thì là cậu cháu nhưvới cái Su rồi còn gì. Đến nản.Buổi trưa cô chú không về, nhà chỉ có ba người, ấy vậy mà Phương cũng chỉ cắmcúi ăn, thỉnh thoảng giục cái Su ăn nhanh, mặc cho cậu cháu nhà cái Su cứ tíu títtrò chuyện rôm rả. Kệ. Không quan tâm. Nam có kể chuyện ở công ty thì Phươngcũng thêm vào ít câu gọi là hưởng ứng cho lấy lệ, mặc dù cách nói chuyện củaNam, theo Phương thì quả thật rất cuốn hút. - Chiều Phương đi học không? – Nam hỏi lúc Phương đứng rửa bát, cái Su đã đi ngủ. - Dạ không. Phương học sáng nay rồi. Cậu chắc đi làm chứ nhỉ? - Không, anh xin nghỉ chiều nay, định cùng Phương đi siêu thị mua ít đồ về làm cơm khao cả nhà tháng lương đầu tiên. Anh không thạo mấy việc này lắm, không biết Phương giúp anh được không?Phương ngừng tay, chợt bối rối. Lần đầu tiên Nam nhờ Phương, lại còn đi cùngnữa. Rõ ràng khi cô chú bóng gió gán ghép hai đứa, Nam cũng chẳng có biểu hiệngì, chỉ cười cười. Tất nhiên Phương không biết Nam có ý gì với mình không, cónghĩ như mình không, chỉ là Phương cảm thấy không thoải mái. Lần đầu tiênPhương nghĩ đến cảm xúc của Nam. Biết đâu, anh ấy nghe lời người lớn cũngkhông biết chừng. Má Phương nóng bừng, trả lời mà không nhìn lên: - Vâng, thế cũng được ạ. Phương rảnh mà.Siêu thị buổi chiều khá đông đúc. Phương mặc chiếc áo len dài màu xanh dương,quần jeans, quàng khăn len đỏ to sụ, đi đôi giày thể thao trắng năng động, thêmchiếc mũ len nữa, trông đáng yêu vô cùng. Nhìn hai đứa đi với nhau ai cũng nghĩlà người yêu, ai cũng phải ngoái lại nhìn. Thì đã bảo họ là cặp đôi hoàn hảo mà lại.Nam vẫn ngoan ngoãn đẩy xe đựng hàng đi theo Phương, thi thoảng kể mấy câuchuyện làm Phương cười tít mắt. Phương không cảm thấy ngại ngùng nữa, chí ít làgiờ phút này. “Chết rồi, không lẽ?...”Quả thật những ngày tiếp sau đó, Phương và Nam có vẻ hay nói chuyện nhiều hơn.Nam chia sẻ với ...

Tài liệu được xem nhiều: