Càn Long Du Giang Nam - Hồi 24
Số trang: 14
Loại file: pdf
Dung lượng: 123.73 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nói về Thiên Tử thưởng hai ngàn lượng bạc cho quan địa phương lập miễu liệt nữ từ mà thờ Nguyệt Kiều, lại ra ơn nhuần phong quan chức và thưởng bạc cho Lâm Phiêu, rồi lại viết một tờ mật chỉ giao cho Đường Hoán, dạy hễ công việc xong rồi thì phải về Kinh ra mắt lưu đại học sĩ thì ắt đặng phong làm Hiệp trấn, chừng có chỗ khuyết thì đặng bổ liền. Đường Hoán tạ ơn lãnh chỉ đi liền. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 24 Càn Long Du Giang Nam Hồi 24 Đãi nguyệt lầu, Phấn Bàng hộ giá Tầm phương thị, Lương Hải vong thân Nói về Thiên Tử thưởng hai ngàn lượng bạc cho quan địa phương lậpmiễu liệt nữ từ mà thờ Nguyệt Kiều, lại ra ơn nhuần phong quan chức vàthưởng bạc cho Lâm Phiêu, rồi lại viết một tờ mật chỉ giao cho ĐườngHoán, dạy hễ công việc xong rồi thì phải về Kinh ra mắt lưu đại học sĩ thì ắtđặng phong làm Hiệp trấn, chừng có chỗ khuyết thì đặng bổ liền. ĐườngHoán tạ ơn lãnh chỉ đi liền. Rồi đó Thiên Tử và Nhựt Thanh từ biệt Sài gia trang dạo chơichỗ khác, đi đến một chỗ kia, nhà cửa đông đầy, thiên hạ đông đảo, kêu làchợ Tầm phương thị, lúc ấy trời đã trưa rồi, hai người bèn vào chỗ tửu lầu,mười phần u nhả, trên có tấm biển hiệu đề ba chữ lớn bằng vàng : ĐãiNguyệt Lầu hai cha con lựa một bàn sạch sẽ mà ngồi, tiểu nhị dâng trà xong, Thiên Tử kêu tử bảo dặn dòuống rượu, cha con vừa uống đặng vài tuần, bỗng nghe dưới lầu có tiếng cãilẫy om sòm, không biết là việc chi, trong giây lát lại nghe có tiếng nói rằng: Thằng du côn, mi đã uống rượu sao không trả tiền? Rồi lại nghe có tiếng trả lời rằng: Ta là Tái kim Cang thuở nay thường thường như vậy, mi dám đòi tiềnta sao? Chủ tiệm hỏi nữa thì nó xoang tay xoang chơn mà đánh, thiên hạ tưđến đổi đầy, tên du côn ấy lại rút ra một cặp trước diệp bảng đao nặng hơnmười mấy cân, hươi lia chém lịa, những người trong tiệm đều chạy trốn hết,còn người ngoài đường thì tư đến càng đông đứng vây trước tiệm, tên du cônấy đi ra không đặng, nguyên nó có dắt theo một đứa học trò, hai thầy trò liền ra sức tung hoành đạpbàn đá ghế la hét om sòm. Nhựt Thanh Ở trên lầu thấy vậy nhịn không đặng,liền bước ra lan can nhảy phóc xuống chẳng nói chi hết cứ việc đánh nhầu. Tên du côn thấy có người ra tay, liền nạt lớn rằng: Mi chẳng biết thời vụ, dám đến trước đầu cọp bắt rận sao, như muốncòn tánh mạng thì hãy chạy đi cho mau. Nhựt Thanh nghe nói như lửa chế dầu, bèn thuận tay giựt đặng cặpđao lớn trong tiệm đánh với tên du côn, đánh đặng chừng mười hiệp, sức đàmuốn đuối, Thiên Tử Ở trên lầu thấy vậy, liền nhảy xuống xô hai ngườidang ra rồi hỏi rằng: Mi là du côn Ở đâu mà đến đây, đang giữa thanh thiên bạch nhựt lạidám làm điều vi phép như vậy, chẳng sợ vương pháp quan hình sao?. Tên du côn ấy xem thấy Thiên Tử tướng mạo nho nhả thì liệu chắckhông phải là tay đối thủ, liền hét lên rằng: Mi là một đứa thơ sanh ốm yếu,nếu ta chẳng chém đứt đầu ngươi, chẳng đánh gãy xương ngươi, thì ngườichắng biết ta là tay thủ đoạn, tại xứ Tầm phương thị này, ai chẳng biết ta làTái kim cang Lương Hải, và sư đệ của ta là Thiết Tý Từ Lý Giao hay sao,mà mi dám cả gan khua môi múa mỏ. Thiên tử nói rằng: Mi uống rượu của người đã chẳng trả tiền thì chớ, lại còn ỷ mạnh hiếpngười, chắng vậy thì vương pháp vô thân, nếu mi chẳng nghe, để vào đếnquan nha thì ắt phải bị trọng hình, chừng ấy ăn năn sao kịp. Tái kim cang chẳng nghe còn khá, chớ nghe rồi lại càng nổi giận, trợnmắt nghiến răng, hươi đao chém đại. Thiên Tử liền lấy tay tã dùng thế thoátsan đỡ khỏi, còn tay hự thì giựt đòn cân tạ trong tiệm làm roi mà đánh lại haingười đánh vùi với nhau hơn mấy mươi hiệp, lúc ấy Thiên Tử bụng cònđang đói, bị uống mấy chén rượu nên sức muốn yếu, coi mòi ngăn đánhchẳng lại, Nhựt Thanh thấy vậy vừa muốn vào tiếp. Thiết Lý Tử thấy Nhựt Thanh vào tiếp,liền rút song tiên chận lại mà đánh. Bốn người đánh vùi với nhau một chỗ.Nhựt Thanh liệu đánh không lại, bèn thừa thế nhảy phóc khỏi đầu những kẻđứng coi, tuốt ra phía ngoài, Thiết Lý Tử thấy Nhựt Thanh chạy rồi thìchẳng rượt theo, bèn trở lại giúp thầy mình mà đánh Thiên Tử. Lúc ấy ThiênTử mệt đổ mồ hôi, hai cánh tay đỡ sao nỗi bốn cây binh khí, muốn thừa dịpmà chạy, song mắc người ta đứng coi vây chặt, chạy ra không khỏi tronglòng rất nên bối rối, nhưng người là chơn mạng Thiên Tử có bá linh phò trợ,những thần tướng hộ trì cùng Du thần Thổ địa thấy Thiên Tử nguy cấp nhưvậy liền chạy đi kiếm cứu tinh đến giúp. Thuở ấy nơi phía tây cách chợ Tầm phương thị năm mươi dặm, cómột làng kia kêu là Trung tín thôn, trong làng ấy có mười mấy người thiếuniên, cả ngày thường tập quyền bỗng, tuy xưng là vô loại, song thuở naychẳng hề sanh sự, chẳng trộm cướp của ai, duy xưng mình là anh hùng màthôi, những kẻ phú hộ trong làng đều nhờ bọn ấy mà khỏi canh giờ chi hết,cho nên hễ đến lễ tiết nào thì thảy đều đem tiền bạc lễ vật mà dâng, quan địa phương thấy khôngsanh sự chi, cho nên cũng chẳng màng nói tới, người đầu đảng vẫn là ngườixứ TÔ châu, họ Lý tên Phấn Bàng, Ở với anh và mẹ rất nên hiếu đễ, tánh nếtkhoan hoà, bởi cớ ấy cho nên thiên hạ đều gọi là Sanh di Đà. Ngày ấy dùngcơm sớm mai vừa ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 24 Càn Long Du Giang Nam Hồi 24 Đãi nguyệt lầu, Phấn Bàng hộ giá Tầm phương thị, Lương Hải vong thân Nói về Thiên Tử thưởng hai ngàn lượng bạc cho quan địa phương lậpmiễu liệt nữ từ mà thờ Nguyệt Kiều, lại ra ơn nhuần phong quan chức vàthưởng bạc cho Lâm Phiêu, rồi lại viết một tờ mật chỉ giao cho ĐườngHoán, dạy hễ công việc xong rồi thì phải về Kinh ra mắt lưu đại học sĩ thì ắtđặng phong làm Hiệp trấn, chừng có chỗ khuyết thì đặng bổ liền. ĐườngHoán tạ ơn lãnh chỉ đi liền. Rồi đó Thiên Tử và Nhựt Thanh từ biệt Sài gia trang dạo chơichỗ khác, đi đến một chỗ kia, nhà cửa đông đầy, thiên hạ đông đảo, kêu làchợ Tầm phương thị, lúc ấy trời đã trưa rồi, hai người bèn vào chỗ tửu lầu,mười phần u nhả, trên có tấm biển hiệu đề ba chữ lớn bằng vàng : ĐãiNguyệt Lầu hai cha con lựa một bàn sạch sẽ mà ngồi, tiểu nhị dâng trà xong, Thiên Tử kêu tử bảo dặn dòuống rượu, cha con vừa uống đặng vài tuần, bỗng nghe dưới lầu có tiếng cãilẫy om sòm, không biết là việc chi, trong giây lát lại nghe có tiếng nói rằng: Thằng du côn, mi đã uống rượu sao không trả tiền? Rồi lại nghe có tiếng trả lời rằng: Ta là Tái kim Cang thuở nay thường thường như vậy, mi dám đòi tiềnta sao? Chủ tiệm hỏi nữa thì nó xoang tay xoang chơn mà đánh, thiên hạ tưđến đổi đầy, tên du côn ấy lại rút ra một cặp trước diệp bảng đao nặng hơnmười mấy cân, hươi lia chém lịa, những người trong tiệm đều chạy trốn hết,còn người ngoài đường thì tư đến càng đông đứng vây trước tiệm, tên du cônấy đi ra không đặng, nguyên nó có dắt theo một đứa học trò, hai thầy trò liền ra sức tung hoành đạpbàn đá ghế la hét om sòm. Nhựt Thanh Ở trên lầu thấy vậy nhịn không đặng,liền bước ra lan can nhảy phóc xuống chẳng nói chi hết cứ việc đánh nhầu. Tên du côn thấy có người ra tay, liền nạt lớn rằng: Mi chẳng biết thời vụ, dám đến trước đầu cọp bắt rận sao, như muốncòn tánh mạng thì hãy chạy đi cho mau. Nhựt Thanh nghe nói như lửa chế dầu, bèn thuận tay giựt đặng cặpđao lớn trong tiệm đánh với tên du côn, đánh đặng chừng mười hiệp, sức đàmuốn đuối, Thiên Tử Ở trên lầu thấy vậy, liền nhảy xuống xô hai ngườidang ra rồi hỏi rằng: Mi là du côn Ở đâu mà đến đây, đang giữa thanh thiên bạch nhựt lạidám làm điều vi phép như vậy, chẳng sợ vương pháp quan hình sao?. Tên du côn ấy xem thấy Thiên Tử tướng mạo nho nhả thì liệu chắckhông phải là tay đối thủ, liền hét lên rằng: Mi là một đứa thơ sanh ốm yếu,nếu ta chẳng chém đứt đầu ngươi, chẳng đánh gãy xương ngươi, thì ngườichắng biết ta là tay thủ đoạn, tại xứ Tầm phương thị này, ai chẳng biết ta làTái kim cang Lương Hải, và sư đệ của ta là Thiết Tý Từ Lý Giao hay sao,mà mi dám cả gan khua môi múa mỏ. Thiên tử nói rằng: Mi uống rượu của người đã chẳng trả tiền thì chớ, lại còn ỷ mạnh hiếpngười, chắng vậy thì vương pháp vô thân, nếu mi chẳng nghe, để vào đếnquan nha thì ắt phải bị trọng hình, chừng ấy ăn năn sao kịp. Tái kim cang chẳng nghe còn khá, chớ nghe rồi lại càng nổi giận, trợnmắt nghiến răng, hươi đao chém đại. Thiên Tử liền lấy tay tã dùng thế thoátsan đỡ khỏi, còn tay hự thì giựt đòn cân tạ trong tiệm làm roi mà đánh lại haingười đánh vùi với nhau hơn mấy mươi hiệp, lúc ấy Thiên Tử bụng cònđang đói, bị uống mấy chén rượu nên sức muốn yếu, coi mòi ngăn đánhchẳng lại, Nhựt Thanh thấy vậy vừa muốn vào tiếp. Thiết Lý Tử thấy Nhựt Thanh vào tiếp,liền rút song tiên chận lại mà đánh. Bốn người đánh vùi với nhau một chỗ.Nhựt Thanh liệu đánh không lại, bèn thừa thế nhảy phóc khỏi đầu những kẻđứng coi, tuốt ra phía ngoài, Thiết Lý Tử thấy Nhựt Thanh chạy rồi thìchẳng rượt theo, bèn trở lại giúp thầy mình mà đánh Thiên Tử. Lúc ấy ThiênTử mệt đổ mồ hôi, hai cánh tay đỡ sao nỗi bốn cây binh khí, muốn thừa dịpmà chạy, song mắc người ta đứng coi vây chặt, chạy ra không khỏi tronglòng rất nên bối rối, nhưng người là chơn mạng Thiên Tử có bá linh phò trợ,những thần tướng hộ trì cùng Du thần Thổ địa thấy Thiên Tử nguy cấp nhưvậy liền chạy đi kiếm cứu tinh đến giúp. Thuở ấy nơi phía tây cách chợ Tầm phương thị năm mươi dặm, cómột làng kia kêu là Trung tín thôn, trong làng ấy có mười mấy người thiếuniên, cả ngày thường tập quyền bỗng, tuy xưng là vô loại, song thuở naychẳng hề sanh sự, chẳng trộm cướp của ai, duy xưng mình là anh hùng màthôi, những kẻ phú hộ trong làng đều nhờ bọn ấy mà khỏi canh giờ chi hết,cho nên hễ đến lễ tiết nào thì thảy đều đem tiền bạc lễ vật mà dâng, quan địa phương thấy khôngsanh sự chi, cho nên cũng chẳng màng nói tới, người đầu đảng vẫn là ngườixứ TÔ châu, họ Lý tên Phấn Bàng, Ở với anh và mẹ rất nên hiếu đễ, tánh nếtkhoan hoà, bởi cớ ấy cho nên thiên hạ đều gọi là Sanh di Đà. Ngày ấy dùngcơm sớm mai vừa ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
càn long du giang nam truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0