Danh mục

Càn Long Du Giang Nam - Hồi 34

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 119.81 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nói về Thiên tử với bọn Huỳnh Vỉnh Thanh đang đứng trước sân xem trăng, bỗng nghe văng vẳng có tiếng tiếng đờn kìm rất nên thê thảm, vừa muốn lóng tai nghe, vùng bị gió thổi ù ù, không nghe rõ đặng; bèn dắt nhau xuống lầu mà nghỉ. Qua đến đêm sau cũng ra trước sân nghe tiếng đờn, quả nhiên lối đầu canh một cũng nghe như trước, âm vận du dương, đem ấy gió xuôi nghe càng tỏ rõ. Thiên tử lóng tai nghe bài ca như vầy : Kìm thinh lộng xuất oán thời...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 34 Càn Long Du Giang Nam Hồi 34 Nhờ minh quân , Bích Ngọc đặng thành hôn Gặp Thánh chúa , Hứa Anh đàm chiến pháp Nói về Thiên tử với bọn Huỳnh Vỉnh Thanh đang đứng trước sân xemtrăng, bỗng nghe văng vẳng có tiếng tiếng đờn kìm rất nên thê thảm, vừamuốn lóng tai nghe, vùng bị gió thổi ù ù, không nghe rõ đặng; bèn dắt nhauxuống lầu mà nghỉ. Qua đến đêm sau cũng ra trước sân nghe tiếng đờn, quả nhiên lối đầucanh một cũng nghe như trước, âm vận du dương, đem ấy gió xuôi nghecàng tỏ rõ. Thiên tử lóng tai nghe bài ca như vầy : Kìm thinh lộng xuất oán thời oai, xũ mạng sanh lai hát tự bài, niên lãosong thân kim dĩ tạ, oán cừu tuy khuyết bị nhơn hoài, luỵ trước Kim Cangtrung nghĩa hớn, như kim tị họa tẩu thiên nhai , thiên nhai hải giác hàkhương mích ; Bích Ngọc tình nguyện kết hòa hài. Thiên tử nghe đã rõ rằng bèn nói rằng : - Té ra nàng nầy đờn kìm , than thân trách phận nhơn vì Kim Cangcứu nàng mà bị nạn, nên nàng than thỡ cũng phải ; vậy thì ngày mai ta sẽ dọcoi nàng ở chổ nào, rồi ta làm chỉ hôn cho Kim khanh cưới nàng; cho haiđàng phỉ lòng mơ ước mà hòa hảo với nhau, ấy cũng là một việc tốt. Nói rồi bèn đi xuống lầu mà nghỉ. Sáng ra bửa sau, Thiên tử cho thỉnh Công tử ra nói rằng : - Nàng Vương Ngọc Bích mà Kim Cang đã cứu hôm tháng trước đóthì chắc là người đờn kìm hồi hôm đây , vì trẩm đã nghe tiếng đàn rõ ràng,trong bài ca nàng lại than rằng : Cha mẹ đã qua đời rồi, nàng mong ơn KimCang chân cứu , tình nguyện lấy Kim Cang làm chồng, vậy thì khanh hãychọn một đứa gia nhơn cho lanh lợi, dắt một bà già qua đó nói cho nàng biếtrằng Kim Cang nay đã làm Du Phủ Võ niên, biểu hãy về đây ở, rồi trẫm sẽhạ chỉ triệu Kim Cang về đây, đặng tạm trú trong phủ nầy cho vợ chồng hắnthành thân với nhau cho rồi. Huỳnh Vỉnh Thanh vưng lịnh , liền sai người đi tìm Vương BíchNgọc nói các lời như Thiên tử đã dặn. Nguyên Vương Bích Ngọc từ ngày Kim Cang cứu khỏi tay TrươngHiệu Quí bèn trốn đến đó ở, chẳng dè lại rủi cho nàng, cha mẹ đều chết hết,còn có một mình rất nên khổ sở bèn ở đậu nơi nhà một bà già góa kia , vámay độ nhựt ; nay nghe đặng tin ấy thì mầng rở chẳng xiết chi , nên từ giả bàgià theo gia nhơn về đến Huỳnh phủ , trong nhà có những đàn bà con gái ratiếp rước vào đó ở yên. Ngày ấy Thiên tử cho triệu Kim Cang. Kim Cang vâng chiếu đến Thiên tữ bèn nói lại cho Kim Cang hay,Kim Cang cã mừng vội vàng lạy tạ. Huỳnh Vỉnh Thanh bèn chọn ngày huỳnh đạo kiết kỳ rồi lo sắm lễ vậtcho Kim Cang với Vương Bích Ngọc thành thân, ở chơi ít ngày rồi vợ chồngKim Cang dắt nhau vào tạ ơn Thiên tử và từ biết mấy vị Công tử trở về chổnhậm. Khi Thiên tử thấy việc đã xong rồi, liền từ biệt bọn Huỳnh VĩnhThanh đi đạo chơi xứ khác. Thuở ấy tại phủ Tòng giang, chợ Lưu Tiên, có một người văn võ songtoàn , họ Hứa tên Anh, người môi son răng trắng, tướng mạo siêu quần, văntợ Giang Lang võ như Lữ Bố, lục thao tam lược không chổ nào mà chẳngbiết, ưa kết giao với thiên hạ anh hùng, song chưa gặp đặng người tri kỷ ,tánh ham bố thí, xài vàng như đất ; gia tài hơn bá vạn . Khi cha mẹ qua đòirồi, thì xài lần hết sạch, lúc có tiền thì nhiều người quen biết, chừng hết lúirồi , đến anh em mượn một cắc cũng chẳng ai cho , túng thét đi rồi phải đemgia tài sản vật bán lần hết mà xài, một ngày qua một ngày, đồ đạc bán bánlần hết , chừng ấy lại càng khốn đốn hơn nữa, cực chẳng đã không biết làmsao, phải ra chợ Lưu Tiên tại trước miếu Quan đế múa võ kiếm tiền, thiên hạtựu đến coi đông dầy như kiến cỏ . Hứa Anh bèn nói rằng : - Xin liệt vị khán quan miễn lỗi , vì tôi bình sanh tánh hay huy hoạt,xài hết của cha mẹ để lại, nên phải ra đây múa võ, như có sơ lược chỗ nàoxin chỉ biểu thêm, mưa chớ chê cười thiệt tôi lấy làm may lắm. Nói rồi liền múa bộ song đao, xem như tuyết trên trời bay xuống , banđầu còn múa huởn huởn, múa thét đến sau duy còn thấy đao chớ chẳng thấyngười, trong giây phút múa đao xong rồi bèn lấy côn ra múa, hoặc tiền hoặchậu , hoặc tả hoặc hữu, thiệt là đường roi thần xuất quĩ nhập , võ nghệ vôsong, những kẻ đứng coi thảy đều khen dậy . Người thì cho bạc kẻ cho tiền , tuy vậy song cũng không đũ dùng ;như kẻ khác đặng bấy nhiêu tiền ấy thì đã đũ dùng rồi, ngặt vì Hứa Anh xàilớn đã quen , cho nên bấy nhiêu đó cũng chưa lấy khi làm dũ, bèn nói rằng : - Nãy giờ tôi chưa đi quờn, tôi cũng muốn múa hết cho liệt vị xemchơi luôn thể , ngặt vì liệt vị ưa xem song chẳng ưa ra tiền, cho nên tôi ngảlòng không muốn múa nữa . Trong bọn đứng coi có một người tên là Thượng Ác. Nguyên nó là một đứa ác ôn cho nên trong xứ thấy vậy thì gọi nó làThượng Ác. Khi nghe Hứa Anh nói vừa dứt lời , bèn nạt lớn lên rằng : ...

Tài liệu được xem nhiều: