Càn Long Du Giang Nam - Hồi 55
Số trang: 14
Loại file: pdf
Dung lượng: 121.29 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nói về Hà Nhơn Hậu nghe rõ mấy lời anh rễ thuật lại thì lòng rất giận, lật đật từ giã lui ra trở về Tây Thiền tự . Đến nơi thấy mấy người anh em bạn học đương tập võ nghệ thì bước vào nói lớn rằng : - Các anh tập luyện làm gì, chẳng nay thì mai họa lớn ắt tới . Vậy chớ sư phụ ở đâu hãy nói cho tôi biết đặng tôi thưa lại với người . Mấy người nghe nói như vậy lật đật hỏi rằng : - Việc chi mà gọi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 55 Càn Long Du Giang Nam Hồi 55 Giết mẹ con, Hồ Huệ Càng đem lòng độc Thầm mai phục, Tấn Trung dụng mưu sâu Nói về Hà Nhơn Hậu nghe rõ mấy lời anh rễ thuật lại thì lòng rất giận,lật đật từ giã lui ra trở về Tây Thiền tự . Đến nơi thấy mấy người anh em bạn học đương tập võ nghệ thì bướcvào nói lớn rằng : - Các anh tập luyện làm gì, chẳng nay thì mai họa lớn ắt tới . Vậy chớsư phụ ở đâu hãy nói cho tôi biết đặng tôi thưa lại với người . Mấy người nghe nói như vậy lật đật hỏi rằng : - Việc chi mà gọi rằng họa lớn ? Hà Nhơn Hậu nói : - Ai hơi sức nào mà nói cho các anh nghe, nếu ai muốn biết thì phảitheo tôi vô đây mà nghe lỏm . Mấy người ấy bèn dắt Hà Nhơn Hậu thẳng vào đại điện mà kiếm HồHuệ Càng. Đến nơi Hà Nhơn Hậu tỏ bày các việc cho Hồ Huệ Càng nghe . Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi giận mắng rằng: - Quân khốn ấy lòng không muốn sống, cho nên mới dám gây dử vớita. Tam Đức hoà thượng nói : - Ngươi đừng ỷ mình như vậy. Ta đã biết sức Phương Khôi là đồ đệcủa Bạch Mi đạo nhơn, mà Bạch Mi đạo nhơn là người võ nghệ cao cường ,Thầy chúng ta là Chí Thiện thiền sư còn phải chịu sút , huống chi là anh emta. Nếu Bạch Mi đến đây thì bọn ta chẳng khỏi tan xương nát thịt. Bây giờphãi tính như vầy . Ngươi phải trở về Thiếu Lâm tự lánh mặt ít ngày , chờcho Bạch Mi đạo nhơn và Mã Hùng trở về Tứ Xuyên , rồi sẽ trở lại đây toanbề báo oán . Hồ Huệ Càng nói : - Sư huynh sao nhát lắm vậy ? Tôi nghe ngày trước Bạch Mi sư bá cóthề không chịu xuống núi tranh hoành với ai nữa cho nên chắc là PhươngKhôi cầu khẩn cho mấy, người cũng không đi. Còn Mã Hùng tuy là võ nghệcao cường, song anh em ta cũng có thể cự nổi. Bây giờ đây không lẽ nhịnthua Bạch An Phước, để tôi đến đó bắt nó giết phứt đi cho rồi. Nói xong liền ra đi. Đến nơi Hồ Huệ Càng khiến một người đồ đệ vào nói với người giữcửa: - Mi phải vào trong kêu Bạch An Phước ra đây đặng cho thầy ta nóichuyện . Người giữ cửa nghe nói biết là Hồ Huệ Càng muốn tới gây dử thì runrẩy lập cập mà thưa rằng : - Lão gia tôi đi khỏi chưa về. Tên đồ đệ ấy mắng rằng : - Đi khỏi là đi đâu, mi phải chỉ ra cho mau kẽo ta đánh chết. Người giử cửa thưa rằng : - Thiệt tôi không biết. Tù ngày bị Hồ lão gia đánh đến nay thì vakhông về đây nữa, nếu muốn kiếm va xin tới nhà riêng của va mà kiếm. Tên đồ đệ ấy nghe nói như vậy, liền bước ra thưa với Hồ Huệ Càngrằng Bạch An Phước không có đây vậy thì chúng ta phải đến nhà nó màđánh . Hồ Huệ Càng nghe nói liền đi với bọn đồ đệ thẳng tới nhà Bạch AnPhước. Lúc ấy trong nhà Bạch An phước có quân canh giử mỗi ngày, ngày ấynhóm con của Phương Khôi là Phương Đức đốc quãn canh giử. Khi Hồ Huệ Càng đến đó thấy có quân giử cửa thì lòng nỗi giận liềnbước tới trước cửa kêu tên Bạch An Phước mà mắng rằng : - Mi là quân khốn, sao dám cả gan muốn cự với ta như vậy ? Nào micó tài cán chi , hãy ra đây đánh với ta một trận. Mắng rồi lại khiến bọn đồ đệ mình kêu tên Bạch An Phước mà chưởimắng đến điều. Lúc ấy có tên khoái ban canh giử thấy Hồ Huệ Càng khiến đồ đệchưởi mắng thái quá như vậy, bước lại thi lễ với Hồ Huệ Càng và thưa rằng : - Hôm trước lão gia đã đánh Bạch huynh một trận, bây giờ bịnh cònchưa lành, đến nổi phải bải các việc làm chay mà không dám làm, hôm nayức gì lão gia lại còn đến đây chưởi bới nữa. Thế khi lão gia tưởng là trongthiên hạ không còn người võ nghệ cao hơn lão gia nữa chăng ? Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi trận lôi đình bèn đánh tên khoái ban ấymột vã té đụi xuống đất, rồi lại mắng rằng : - Ta với Bạch An Phưóc thù oán thể nào, mi biết việc chi mà dámgánh bàn độc mướn như vậy ? Bèn đạp tên khoái ban ấy một đạp hồn về chín suối ! Phương Đức thấy vậy dằn lòng không đặng nhãy ra nạt lớn rằng : - Hồ Huệ Càng , tội mi không biết bao nhiêu, quan trên chưa xữ, cớsao mi lại gây thêm ra nữa, hay là mi nói không ai làm tội mi đặng cho nênmi mới tung hoành thái quá như vậy . Nói rồi liền nhảy tới đánh vô mặt Hồ Huệ Càng. Hồ Huệ Càng nhãy dang ra tránh khỏi rồi lại nhảy tới đánh vớiPhương Đức. Hai đàng giáp chiến với nhau đặng ba mươi hiệp. Phương Đức cự địch không lại, song cũng ráng sức chống trả . Hồ Huệ Càng thấy võ nghệ của Phương Đức cao cường như vậy thìkhen thầm mà nghĩ rằng : - Thằng nhỏ võ nghệ bực nầy, ta đánh không chết , đến chừng cha nóvà Mã Hùng hiệp sức đánh ta thì ta cự địch sao cho lại. Bèn nạt một tiếng lớn xốc tới đánh Phương Đức . Phương Đức mệt mỏi liệu bề cự địch không lại bèn đá Hồ Huệ Càngmột đá làm cho Hồ Huệ Càng phải nhãy dang ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 55 Càn Long Du Giang Nam Hồi 55 Giết mẹ con, Hồ Huệ Càng đem lòng độc Thầm mai phục, Tấn Trung dụng mưu sâu Nói về Hà Nhơn Hậu nghe rõ mấy lời anh rễ thuật lại thì lòng rất giận,lật đật từ giã lui ra trở về Tây Thiền tự . Đến nơi thấy mấy người anh em bạn học đương tập võ nghệ thì bướcvào nói lớn rằng : - Các anh tập luyện làm gì, chẳng nay thì mai họa lớn ắt tới . Vậy chớsư phụ ở đâu hãy nói cho tôi biết đặng tôi thưa lại với người . Mấy người nghe nói như vậy lật đật hỏi rằng : - Việc chi mà gọi rằng họa lớn ? Hà Nhơn Hậu nói : - Ai hơi sức nào mà nói cho các anh nghe, nếu ai muốn biết thì phảitheo tôi vô đây mà nghe lỏm . Mấy người ấy bèn dắt Hà Nhơn Hậu thẳng vào đại điện mà kiếm HồHuệ Càng. Đến nơi Hà Nhơn Hậu tỏ bày các việc cho Hồ Huệ Càng nghe . Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi giận mắng rằng: - Quân khốn ấy lòng không muốn sống, cho nên mới dám gây dử vớita. Tam Đức hoà thượng nói : - Ngươi đừng ỷ mình như vậy. Ta đã biết sức Phương Khôi là đồ đệcủa Bạch Mi đạo nhơn, mà Bạch Mi đạo nhơn là người võ nghệ cao cường ,Thầy chúng ta là Chí Thiện thiền sư còn phải chịu sút , huống chi là anh emta. Nếu Bạch Mi đến đây thì bọn ta chẳng khỏi tan xương nát thịt. Bây giờphãi tính như vầy . Ngươi phải trở về Thiếu Lâm tự lánh mặt ít ngày , chờcho Bạch Mi đạo nhơn và Mã Hùng trở về Tứ Xuyên , rồi sẽ trở lại đây toanbề báo oán . Hồ Huệ Càng nói : - Sư huynh sao nhát lắm vậy ? Tôi nghe ngày trước Bạch Mi sư bá cóthề không chịu xuống núi tranh hoành với ai nữa cho nên chắc là PhươngKhôi cầu khẩn cho mấy, người cũng không đi. Còn Mã Hùng tuy là võ nghệcao cường, song anh em ta cũng có thể cự nổi. Bây giờ đây không lẽ nhịnthua Bạch An Phước, để tôi đến đó bắt nó giết phứt đi cho rồi. Nói xong liền ra đi. Đến nơi Hồ Huệ Càng khiến một người đồ đệ vào nói với người giữcửa: - Mi phải vào trong kêu Bạch An Phước ra đây đặng cho thầy ta nóichuyện . Người giữ cửa nghe nói biết là Hồ Huệ Càng muốn tới gây dử thì runrẩy lập cập mà thưa rằng : - Lão gia tôi đi khỏi chưa về. Tên đồ đệ ấy mắng rằng : - Đi khỏi là đi đâu, mi phải chỉ ra cho mau kẽo ta đánh chết. Người giử cửa thưa rằng : - Thiệt tôi không biết. Tù ngày bị Hồ lão gia đánh đến nay thì vakhông về đây nữa, nếu muốn kiếm va xin tới nhà riêng của va mà kiếm. Tên đồ đệ ấy nghe nói như vậy, liền bước ra thưa với Hồ Huệ Càngrằng Bạch An Phước không có đây vậy thì chúng ta phải đến nhà nó màđánh . Hồ Huệ Càng nghe nói liền đi với bọn đồ đệ thẳng tới nhà Bạch AnPhước. Lúc ấy trong nhà Bạch An phước có quân canh giử mỗi ngày, ngày ấynhóm con của Phương Khôi là Phương Đức đốc quãn canh giử. Khi Hồ Huệ Càng đến đó thấy có quân giử cửa thì lòng nỗi giận liềnbước tới trước cửa kêu tên Bạch An Phước mà mắng rằng : - Mi là quân khốn, sao dám cả gan muốn cự với ta như vậy ? Nào micó tài cán chi , hãy ra đây đánh với ta một trận. Mắng rồi lại khiến bọn đồ đệ mình kêu tên Bạch An Phước mà chưởimắng đến điều. Lúc ấy có tên khoái ban canh giử thấy Hồ Huệ Càng khiến đồ đệchưởi mắng thái quá như vậy, bước lại thi lễ với Hồ Huệ Càng và thưa rằng : - Hôm trước lão gia đã đánh Bạch huynh một trận, bây giờ bịnh cònchưa lành, đến nổi phải bải các việc làm chay mà không dám làm, hôm nayức gì lão gia lại còn đến đây chưởi bới nữa. Thế khi lão gia tưởng là trongthiên hạ không còn người võ nghệ cao hơn lão gia nữa chăng ? Hồ Huệ Càng nghe nói nỗi trận lôi đình bèn đánh tên khoái ban ấymột vã té đụi xuống đất, rồi lại mắng rằng : - Ta với Bạch An Phưóc thù oán thể nào, mi biết việc chi mà dámgánh bàn độc mướn như vậy ? Bèn đạp tên khoái ban ấy một đạp hồn về chín suối ! Phương Đức thấy vậy dằn lòng không đặng nhãy ra nạt lớn rằng : - Hồ Huệ Càng , tội mi không biết bao nhiêu, quan trên chưa xữ, cớsao mi lại gây thêm ra nữa, hay là mi nói không ai làm tội mi đặng cho nênmi mới tung hoành thái quá như vậy . Nói rồi liền nhảy tới đánh vô mặt Hồ Huệ Càng. Hồ Huệ Càng nhãy dang ra tránh khỏi rồi lại nhảy tới đánh vớiPhương Đức. Hai đàng giáp chiến với nhau đặng ba mươi hiệp. Phương Đức cự địch không lại, song cũng ráng sức chống trả . Hồ Huệ Càng thấy võ nghệ của Phương Đức cao cường như vậy thìkhen thầm mà nghĩ rằng : - Thằng nhỏ võ nghệ bực nầy, ta đánh không chết , đến chừng cha nóvà Mã Hùng hiệp sức đánh ta thì ta cự địch sao cho lại. Bèn nạt một tiếng lớn xốc tới đánh Phương Đức . Phương Đức mệt mỏi liệu bề cự địch không lại bèn đá Hồ Huệ Càngmột đá làm cho Hồ Huệ Càng phải nhãy dang ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
càn long du giang nam truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0