Khoảng 9h tối, đang ngồi cặm cụi với mấy bài toán tích phân, nó bỗng nghe đâu đó có tiếng trầm bỗng của cây đàn guitar. Nó kéo rèm cửa nhìn ra, lan can đối diện cửa sổ phòng, nó có một bóng người đang say mê với cây đàn. Đó là một chàng trai, có lẽ hơn nó vài tuổi - ”chắc là sinh viên” - nó thầm nghĩ
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CANON IN DCANON IN DKhoảng 9h tối, đang ngồi cặm cụi với mấy bài toán tích phân, nó bỗng nghe đâu đócó tiếng trầm bỗng của cây đàn guitar. Nó kéo rèm cửa nhìn ra, lan can đối diệncửa sổ phòng, nó có một bóng người đang say mê với cây đàn. Đó là một chàngtrai, có lẽ hơn nó vài tuổi - ”chắc là sinh viên” - nó thầm nghĩ. Một lúc sau nó thảhồn vào tiếng đàn của anh, nhẹ nhàng và bình yên đến lạ...Theo như lời mẹ nó nói thì anh mới chuyển đến đây vài ngày trước, và cũng là mộtsinh viên năm cuối. Nó háo hức tìm cách làm quen anh. Tối hôm đó vừa học bàivừa len lén nhìn qua rèm cửa, nó chờ tiếng đàn của anh, nó mong lắm tiếng đàn đó,tiếng đàn như đã đọng lại trong nó một chút gì đó ..vấn vương …Một tối nọ. Nó mở toang cửa sổ hét lớn :” không im lặng cho người ta học ah .anhbiết giờ là mấy giờ rồi không “- một cách làm quen không thể mạnh mẽ hơn.- Tôi làm ảnh hưởng đến việc học của cô à, xin lỗi nhé –anh trả lời –xách cây đànđi thẳng vào trong. Nó đứng đó hụt hẩng đến không ngờ : mình định làm quenthôi mà ..sao..sao lại vậy “ ..nó thẩn thờ suy nghĩ, nó chỉ mới hét có một câu làmlàm anh sợ rồi ah, hic. Con trai gì nhát thế .Có hôm, trong giờ cơm, mẹ nó hỏi:- Dạo này con học thế nào?- Bình thường mẹ ah, có mấy môn khó lắm, học mãi mà chẳng hiểu .- Thế mẹ nhờ gia sư kèm cho con nha .- Ai thế mẹ .- Anh bên nhà đó, nghe đâu anh đó cũng đang tìm việc làm thêm ,để mẹ hỏi thửxem..- Dạ…- nó đồng ý mà lòng cứ rối tung lên, nên hay không nên, nó vừa muốn gặpanh vừa lo sợ chuyện tối hôm nọ . ”Mà thôi kệ, sao cũng được, cứ gặp xem sao” –nó chậc lưỡi nghĩ thầm.Tối hôm đó nó khỏi phải mất công nhìn lén qua cửa sổ nữa, anh đang đứng trướcmặt nó, và chỉ cho nó làm bài tập. Anh đã là gia sư của nó. Buổi học đầu tiên,cũng là lần đầu tiên nó được một ông thầy trực tiếp kèm cho nó. Và cũng trongbuổi học này, nó biết được tên của “ông thầy” đẹp trai này tên khá lạ …PhongTrần.Anh như quyển bách khoa toàn thư đối với nó, bất kể vấn đề gì, bất kỳ câu hỏi nào,anh cũng cho nó câu trả lời thỏa mãn. Anh không chỉ là gia sư, mà còn là ngườibạn, người anh, người tâm sự với nó mỗi khi nó buồn hay vui. Và nó biết nó thíchanh .Ngay từ lần đầu tiên nghe tiếng đàn của anh nó đã ấn tượng rồi, thời gian qua tiếpxúc với anh nhiều nên nó cảm thấy có nhiều tình cảm với anh hơn. Mỗi đêm trướckhi đi ngủ, anh vẫn ở lan can bên kia đàn cho nó nghe một bản classic lãng mạnpha thêm chút cổ điển, nó chìm vào giấc ngủ bình yên..Có hôm nó qua phòng anh chơi, căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng, trên tường treomột cây guitar và bên cạnh là một hộp đàn violon, đang nhìn ngang nhìn dọc thì nóthấy một tấm ảnh, một cô gái đang ngồi ôm guitar và anh đứng bên cạnh với đànviolin trên vai. Nóhỏi:- Người yêu anh hả?Anh nhìn nó buồn buồn:”nghe anh kể chuyện không”. Nó gật đầu, ngồi xuống ghếlắng nghe. Anh tiếp :”Anh và cô ấy chơi với nhau từ bé, thân lắm, đến năm họclớp tám tụi anhcùng nhau học đàn với một ông thầy gần nhà, thầy dạy cả violon vàguitar luôn.Tấm ảnh đó, tụi anh chụp năm lớp 12 ấy, tụi anh biểu diễn văn nghệ20/11. Hết năm nhất đại học thì gia đình cô ấy qua Canada định cư, đến giờ anhchẳng có tin tức gì về cô ấy cả.- Chị ấy là người yêu anh hả?- nó hỏi lại câu hỏi lúc nãy.Anh thả người xuống giường, thở dài:” cô ấy luôn xem anh là bạn thân”-À, vậy là anh yêu đơn phương à.-Ừ, cũng có thể nói vậy.-Hơ hơ, học giỏi, đep trai, đàn hay ,thế mà bị thất tình, hơ hơ- nó cười mỉn trêuanh.-sao cứ trêu anh thế hả, anh đá cho bây giờ.-Đố anh đấy-nói rồi nó chạy nhanh ra cửa, vừa chạy vừa hét:” Gia sư thất tình, giasư thất tình” buồn cười chết được.Nó đi rồi. Anh chỉ biết cười trừ, nghĩ thầm:” sao mình gặp được con nhỏ này nhỉ,đã thế lại còn cười trên nỗi đau của người khác nữa, thật là..haizzz, mà có nó cũngđỡ buồn”.Một lúc anh lại cặm cụi làm luận án cho năm cuối, sinh viên mà.Một ngày kia:-Đi ăn kem không ?-anh khao!- Thui ,đang giờ học mẹ không cho em đi đâu!- Anh xin mẹ cho ,hì –anh vừa cười vưa bước chân xuống cầu thang.Với kết quả học tập của nó thì mẹ nó hoàn toàn tin tưởng vào anh nên khoảng 15phút sau tại một quán kem nhỏ ..-Anh thầy này!-Gì em?-Em là em thích anh rồi đấy! hì hì-Giỡn hoài-anh vừa nói vừa cốc đầu nó –ăn kem đi ,chảy nước hết rồi kìa!-Em thích thật đấy ,không đùa đâu! –cô lắc đầu- à à ,chắc là có cô nào yêu rồi nênkhông thèm để ý đến tình cảm của cô học trò bé bỏng này chứ gì ,không thèm nữanhá .hứ -vừa nói vứa đưa ngón cái lên quẹt mũi ,làm như bất cần đời lắm ấy..-Ơ cái con bé này!-anh ra vẻ nghiệm nghị- dám nói với thầy giáo thế à ,về anh mécmẹ cho coi!-Cho em méc em không sợ nhá! Hì ,nó cười: anh có dám méc không hihiAnh cười trừ, lắc đầu ngao ngán. Lúc đầu mới kèm nó học nghĩ nó hiền lắm, ai ngờnó lại chẳng hiền như anh nghĩ. Đúng là … học trò..- Mà anh nè –nó tiếp ...