ột ngày kia, tôi cùng người bạn là ông Kính Trai đi chuyến tàu Phi Long 1 từ Hà Nội về, đến bến Tân Đệ, đồng hồ vừa đúng 11 giờ, anh em dắt tay lên bến tìm chỗ trú chân. Chợt thấy ở trong hàng chạy ra một người, bả lả chào mời, chúng tôi bỡ ngỡ chưa biết là ai, hỏi ra mới biết là vợ ông Vân Nham là cựu quán chủ nhân của chúng tôi đó. Một hai khi chúng tôi đi lại, thường vào nhà nghỉ ngơi, nên hôm ấy bà ta nghe tiếng ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Câu Chuyện Khách Làng Chơivietmessenger.com Nguyễn Ngọc Thiều Câu Chuyện Khách Làng ChơiMột ngày kia, tôi cùng người bạn là ông Kính Trai đi chuyến tàu Phi Long 1 từ Hà Nội về, đếnbến Tân Đệ, đồng hồ vừa đúng 11 giờ, anh em dắt tay lên bến tìm chỗ trú chân. Chợt thấy ởtrong hàng chạy ra một người, bả lả chào mời, chúng tôi bỡ ngỡ chưa biết là ai, hỏi ra mớibiết là vợ ông Vân Nham là cựu quán chủ nhân của chúng tôi đó. Một hai khi chúng tôi đi lại,thường vào nhà nghỉ ngơi, nên hôm ấy bà ta nghe tiếng ra mời. Anh em vào quán nghỉ chân,quán trọ làm quay mặt ra sông, rộng rãi và mát mẻ lắm, ngồi trước cửa sổ trông ra ngoàisông, mấy chồi dương liễu xanh um, làn sóng mông mênh in những bóng trăng lóng lánh,hình như trăm nghìn con kim xà 2 ngoi trên mặt nước, trông thật là ngoạn mục. Bấy giờ tuyđêm đã khuya rồi, nhưng mà đối cảnh sinh tình, muốn ngủ nhưng không sao nhắm mắtđặng, liền bảo pha chè uống; chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe những tiếng sóng vỗ ỳùm cùng tiếng lá kêu lắc tắc, nỗi cố hương như chan chứa bên lòng, hai anh em ngồi lặngngắt nhìn nhau, mỗi người cùng có một cái tâm sự riêng, không gì buồn cho bằng hai ngườicùng một tâm sự mà ngồi đối nhau trong một cái cảnh lữ khách đêm thanh, bút nào mà tả racho hết.Đang lúc ấy, bỗng nghe có tiếng trống hát xa xa, tôi cùng ông Kính Trai đều có hứng đi hát,bèn gọi chủ quán ra hỏi:- Gần đây nghe văng vẳng có tiếng trống chầu, hẳn là có nơi vũ quán ca trường chi đó? Nhờchủ nhân ông dẫn duyến 3 cho gọi là khiển hứng trong lúc khách huống vô liêu.Chủ nhân vừa nghe đoạn, lắc đầu quầy quậy mà bảo chúng tôi rằng:- Dám thưa hai vị tiên sinh, chẳng hay các ngài còn lạ chi những phường liễu ngõ hoa tường,đem màu son phấn đánh lừa con đen, rồi mai hương phai phấn lạt, thì lầu xanh lại bỏ raphường lầu xanh, thôi những con người ấy thì tiên sinh còn cầu làm chi.Tôi hỏi:- Chẳng hay chủ nhân ông có thù gì với bạn hồng lâu, mà đem lòng quá khắc như vậy?Chủ nhân:- Thưa tiên sinh, nào có phải tôi ghét gì nghề đi hát đâu, chính tôi đây là người tốt nghiệp ởkhoa đi hát mà nhà tôi đây (vợ chủ nhân) cũng là một vị hoa khôi ở trong đám rừng hoa bểphấn ngày xưa. Tôi xin hiến tiên sinh câu chuyện sau này chính là cái hoa nguyệt sử 4 củachúng tôi trong lúc thanh niên, xin tiên sinh chớ cười.Nói đoạn gọi vợ đưa ra một hồ rượu cùng các thức ăn, bấy giờ chúng tôi cùng chủ nhâncùng uống rượu.Bà chủ tôi, tuy người đã nửa mạc 5, mà cách điệu hãy còn phong nhã, ăn nói hãy còn dịudàng lắm, trông người rất có thi vị, chắc rằng cái nghề quyến anh rủ yến bà cũng đã vào bậccôi tột trong đám hồng lâu vậy.Chủ nhân thiên tính rất phóng đạt, rót rượu mời khách rồi cất cốc mà nói rằng:- Tiên sinh nghe câu chuyện của tôi nhân sau này, chắc có lẽ hãy còn đầm thấm gấp trămgấp nghìn câu hát nhảm ngâm nga vô vị của các ả hồng lâu.Tôi nguyên là con nhà gia thế, cũng mạch thư hương, ngày còn bé học hành thông sớm lắm,ông thân tôi tuy bấy giờ chẳng lấy gì làm giàu, song kể cũng vào bậc trung phú. Năm tôi 16tuổi, cho ra học ở tỉnh, tôi cũng nhờ có giáo dục gia đình, cho nên tính nết thuần cẩn, aicũng khen là người học trò chín chắn, chỉ ngày đêm làm bạn với ngọn đèn quyển sách,những nơi hoa nguyệt chưa hề để gót đến bao giờ. Cách hai năm nữa, tôi vừa 18 tuổi, khoathi hương tới nơi.Ba thu gặp hội mây rồng; Nam nhi trắng nợ tang bồng là đây. Cũng tưởng rằng bằng baycôn nhảy, rộng bước đường mây, chắc nay mai rạng vẻ đèn trời cũng nhấp nhổm ông cống,ông đồ chi đó; ai ngờ đâu học tài thi phận, bản người thì bốn tên mình có ba, thế mới thực làchán! Ôi! Công đăng hoả 6 mười năm.Bấy giờ tôi nghĩ chán quá, cái thói cảm khái của nhà nho như thế là thường, cảm sinh sầu,sầu sinh đãng. Thôi, học chẳng học thì chớ, đỗ chẳng đỗ thì đừng, ngày xuân thấm thoắt,chơi bao nhiêu là lãi bấy nhiêu, tội gì đem cái phù vân phú quý bận lòng làm chi, cứ ngàyngày năm ba anh em, tìm thú vui tửu địa ca trường không chỗ nào là không có cái gót chânphong lưu công tử. Ai ngờ đâu con nhà nề nếp, nhất đán bị cái ma hoa nguyệt nó dun dủiđến thế! Ông thân tôi tính nết rất là nghiêm ngặt, nhiều phen đánh mắng tàn tệ, cấm cửakhông cho về nhà, song bấy giờ tôi đã biết nghĩ gì đâu, chỉ ham mê những sự chơi bời;thánh nhân đã dậy: Nhân dục thắng, thiên lý vong 7, cái nhân cách của tôi bấy giờ so vớimấy năm trước thành ra khác hẳn.Bấy giờ ở tỉnh Nam Định có một cô đầu tên gọi đầu Phương, danh giá nhất tỉnh Nam, thựclà Nổi danh tài sắc một thì; Xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến oanh, tôi nhất định lần mò đếnchơi cho được, cái phường ma đói thấy hơi hương chỗ nào là tìm đến được ngay, ấy cáccậu thiếu niên công tử đối với cái mối nguyệt hoa, tình cảnh như vậy.Tôi bắt đầu vào chơi trong viện, thì được lòng bà mỹ nhân yêu mến ngay. Chao ôi! Tiền thìai bà ấy chả yêu, yêu đâu, yêu lạ lùng, yêu đến nỗi cùng giường cùng chiếu cùng bát cùngmâm, cho đến nỗi trong túi tôi có đồng xu nhỏ nào, bà ấy c ...