Có những nhân duyên… hệt như một cơn mưa rào và chút nắng ngọt. Để khi bên nhau, họ tạo nên cầu vồng. Thế gian thật lắm diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này. Cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cầu vồng tình yêuCầu vồng tình yêuCó những nhân duyên… hệt như một cơn mưa rào và chút nắng ngọt. Để khibên nhau, họ tạo nên cầu vồng.Thế gian thật lắm diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắc này.Cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như một mảnh mùa xuân đi lạc.Duy vội vã nép mình vào chiếc ô cũ kĩ xám ngoét lôi từ nhà lên, màn mưa cứ liêntục chao nghiêng và sóng sánh, thi thoảng xẹt ngang qua chiếc áo sơ mi trắng, lốmđốm vài chỗ. Cơn mưa kỳ cục, Duy lẩm nhẩm. Trời chỉ vừa ầm ầm sấm chớp từlúc Duy đặt chân ra đường, nếu không phải vì lớp Hình họa rất lý thú, Duy đã quayvào nhà bật nhạc trùm chăn ngủ lăn quay rồi. Cũng may, nhà Duy chỉ cách trườngchừng mười phút đi bộ, chút mưa này không nhằm nhò gì.Bất ngờ Duy bị đụng ngã, một cái bóng lướt vội qua va phải cậu. Một cô gái. Tócxõa dài và váy tím. Chiếc ô tím và chồng sách cô ôm trước ngực rơi tõm xuốngđất, văng lên một ít nước bẩn. Cô gái lạ không lấy gì làm khó chịu khi bị vấy bẩnchiếc váy đẹp, chỉ nhẹ nhàng phủi phủi người, gật đầu xin lỗi Duy rồi lẳng lặng ômchồng sách và cầm ô bước đi. Cuộc chạm trán chóng vánh ướt át làm Duy khôngkịp nhìn kỹ mặt cô gái. Nhưng mùi hương nước hoa dịu dàng còn phảng phất làmDuy đoán cô hẳn rất xinh. Cậu khẽ chép miệng ra chiều tiếc nuối một chút, rồi lạithong thả bước tiếp. Chiếc váy tím nhẹ nhàng và mái tóc đen dài hãy còn đong đưatrong tâm thức.Lớp học hơi vắng hơn thường lệ, Duy vẫn theo thói quen ngồi gần cuối lớp. Cậuđang loay hoay chuẩn bị bảng vẽ thì giáo viên bước vào. Cô Vỹ luôn thế, xinh đẹpvà tươi trẻ. Dù dễ dàng nhận ra mái tóc uốn xoăn của cô bị ướt mưa kha khá,khuôn mặt xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống. Cô vỗ nhẹ hai tay vào nhau, nhoẻn cườivà chào cả lớp.- Hôm nay lớp hơi vắng một chút. Tiếc thật. – Cô chép miệng – Chúng ta có bạnmới đây.Nói rồi cô hướng mắt ra cửa, khẽ vẫy tay ra hiệu gọi ai đó vào.- Từ hôm nay Duy Mỹ sẽ dự lớp Hình họa chung với chúng ta. Các bạn chào bạnmới đi nào!Duy đang lúi húi tìm cây bút chì ở phía dưới, nghe cô thông báo, cậu bất giác bậtcười. “Duy Mỹ, sến sến thế nào ấy không biết!”, cậu vừa lẩm nhẩm vừa ngướclên.Thế gian thật lắm nỗi diệu kỳ, nhưng diệu kỳ nhất, với Duy, chính là khoảnh khắcnày. Chiếc váy tím nhẹ nhàng như màu hoa rơi, mái tóc đen xõa dài thi thoảng vàilọn tóc đong đưa chạm nhẹ vào má, cô gái ấy đang ở trước mặt cậu, đẹp như mộtmảnh mùa xuân đi lạc.Duy ngẩn người ra trong một khoảng thời gian gần như là vô cùng. Cô gái khẽmỉm cười, từng chuyển động nhẹ nhàng uyển chuyển trên cơ mặt hoàn mỹ ấykhiến Duy cảm thấy như một cái gì chặn ngang các tĩnh mạch. “Trên đời vốn cóngười đẹp đến thế này?”.…Tiếng mưa còn đều đều ngoài cửa sổ. Lớp Hình họa hôm nay, Duy không tài nàotập trung được. Đôi mắt cậu, rõ ràng đang bận hướng về một say mê đẹp đẽ khácrồi. Cô gái chẳng như Duy, chỉ mải miết tập trung vào bài học. Nhìn cách cô thíchthú lia tay trên bản vẽ, miệng thỉnh thoảng hé cười không thành tiếng, Duy bắt gặplòng mình rộn rã như giao mùa.Duy Mỹ, thật kỳ lạ!…Lớp học tan vào tầm bốn giờ chiều. Mưa hãy còn chao nghiêng và lả lướt. Duy vừađịnh bung chiếc ô ra và thong dong về nhà thì nhìn thấy cô gái đã làm cậu xao lãngbuổi học hôm nay đang đứng tựa người vào thành hành lang, đưa tay hứng nhữnggiọt long lanh nhẹ tênh. Cảnh tượng đó làm Duy không nỡ nhấc chân đi nữa, cậukhẽ đứng lại, xếp chiếc ô vào, nhẹ nhàng tiến lại gần nơi những hạt mưa đang títách rơi vào giữa lòng bàn tay trắng muốt ấy. Cô gái vẫn say sưa với sự thích thúcủa mình, không nhận ra Duy đang ở rất gần.- Cậu thích mưa? – Duy bối rối mở lời, khe khẽ.Cô gái hơi quay mặt lại nhìn Duy, cười nhẹ.- Một chút.- Trông như thể rất nhiều.- Ừ. – Cô gái gật đầu. – Chỉ là mưa Sài Gòn đáng ghét quá. Đỏng đảnh và kiêu kỳ.Duy cười thành tiếng. Rồi bắt chước cô gái đẹp kế bên, cậu đưa tay hứng lấy vàigiọt vui, miệng lẩm nhẩm hát theo giai điệu bài Rhythm Of The Rain.- Tớ thấy cậu có mang ô. Sao vẫn chưa về?Cô gái đẹp cất tiếng hỏi làm Duy thoáng giật mình. Cậu bối rối cúi nhìn chiếc ô lấpló trong ba lô, rồi quay sang cô, nói như chợt nhớ ra điều gì:- Tớ nhớ cậu cũng có.Cô gái tròn mắt nhìn Duy, khuôn miệng xinh xắn hấp háy muốn nói gì đó, nhưngrõ ràng cô không hiểu sao chàng trai này lại nói thế.- Trước cổng trường, rơi cả chồng sách, cậu nhớ chưa?Khuôn miệng đẹp “à” lên một tiếng rồi chuyển thành một nụ cười tươi rói.- Tớ nhớ rồi. Mà cậu không bị vấy bẩn ở đâu chứ? Tớ xin lỗi nhé!- Tớ thì chẳng sao. Nhưng không phải vì rơi xuống mà hỏng cả chiếc ô đẹp của cậuchứ?- Ừ. – Cô gái lạ lùng thốt ra một tiếng nhẹ như không.Khuôn mặt thản nhiên dịu dàng của cô làm Duy bối rối. Cô “ừ” như thể việc đó làhiển nhiên, như hết mưa thì trời sẽ sáng, như qua ngày thì đến đêm vậy, chẳng cógì để bận lòng. Duy chợt nảy ra một ý định. Cậu bật chiếc ô cũ của mình ra, rồi bấtngờ kéo cô gái ấy vào, cười lỏn lẻn:- V ...