Danh mục

Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanh

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 131.03 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mẹ ơi! Khi người ta chết rồi sẽ ra sao hả mẹ? - Sau khi chết người ta sẽ hoá thành thiên sứ đó con. - Thiên sứ sẽ sống ở đâu vậy mẹ? - Dĩ nhiên là ở thiên đàng rồi con à! - Thiên đàng có xa không ạ? - Thiên đàng là một nơi rất xa, rất xa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanh Chàng trai có dôi mắt màu thiên thanhTác giả: NubThể loại: truyện ngắnCảnh báo: Không Blue-eye boyMẹ ơi! Khi người ta chết rồi sẽ ra sao hả mẹ?- Sau khi chết người ta sẽ hoá thành thiên sứ đó con.- Thiên sứ sẽ sống ở đâu vậy mẹ?- Dĩ nhiên là ở thiên đàng rồi con à!- Thiên đàng có xa không ạ?- Thiên đàng là một nơi rất xa, rất xa. Ở nơi đó con người sẽ không còn đau khổ,không còn nước mắt và họ sống vui vẻ cùng nhau…- Con cũng muốn trở thành thiên sứ…- Không đâu con à! Con phải sống thật tốt, thật ngoan dù không có mẹ ở bên. Conphải thay mẹ chăm sóc cho ba. Mẹ ở thiên đường sẽ luôn nhìn về phía con.- Không! Con muốn ở bên cạnh mẹ! Con muốn được làm thiên sứ để luôn bêncạnh mẹ!…KHÔNG! MẸ ĐỪNG ĐI I I I…..!Không………….Tôi giật mình tỉnh giấc.Từng tia nắng trưa rọi vào từ cửa sổ.Mở mắt ra, rồi lại khẻ nhắm lại. Chói mắt quá!Cửa sổ phòng mở toang.Gió thổi làm bức màng bay lên.Những tia nắng tranh nhau chạy nhảy vào phòng.Chúng rượt đuổi nhau, vờn nhau, rồi tan ra, cười lên ấm áp như những đứa trẻ tinhnghịch.Đưa tay lên lau vội nhũng giọt mồ hôi trên trán tôi nghe tim mình vẫn còn đaunhói.Người mệt lả vì dường như đã hét rất to.Tôi thở phào.Tất cả chỉ là một giấc mơ!Trong cơn mơ, tôi đã thấy mẹ với đôi cánh trắng bay đi,bay mãi và biến mất trên nền trời cao…Tôi gọi mẹ đến khản giọng nhưng cuối cùng chỉ còn lại tôi. Một mình.Buồn thật!Nếu một ngày có chuyện đó xảy ra…Tôi ngồi dậy, xếp mền gối thật gọn gàng rồi ra khỏi phòng.Chuông đồng hồ gõ mười hai tiếng. Trưa rồi mà ba mẹ vẫn còn chưa về!? Tôi mệtmỏi nhìn ra đường. Trong lòng nôn nao thế nào……Chắc có lẽ là vì bệnh đi…Cảm giác hơi đói, tôi đi xuống bếp, khẻ mỉm cười khi thấy nồi cơm đã được nấu từtrước, thức ăn cũng chuẩn bị cả rồi. Mẹ chu đáo thật!Cả mẹ và ba đều là giáo viên. Ba hơn mẹ đến mười tuổi. Khi xưa mẹ từng là họctrò của ba.Hai người yêu nhau rồi làm đám cưới mặc cho sự phản đối của nhàngoại.Ba tôi chẳng còn người thân nào cả cho nên hai người đã cùng nhau mua một cănnhà nhỏ để ở. Tuy có khó khăn, vất vả nhưng cả hai đều rất hạnh phúc. Và như bamẹ tôi nói thì niềm hạnh phúc lớn nhất của họ chính là sự ra đời của tôi.Với họ tôilà một nàng thiên sứ nhỏ mà chúa trời đã gửi xuống cho họ yêu thương.Hôm nay vì trong người không được khỏe nên tôi phải xin nghỉ học.Ở nhà một mình quả thật rất buồn chán…Vào phòng nằm một hồi lại ngủ quên mất…lại còn…mơ giấc mơ kì lạ kia…“Ôi! Quên chuyện mộng mơ đó đi!” Tôi lắc đầu,cố xua đi mọi ý nghĩ về giấc mộngquái gỡ ấy.Dọn thức ăn lên bàn, tôi ngồi một mình tự thưởng thức những món ăn tuyệt cú mèocủa mẹ.Ngon quá!Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang. A! Chắc ba mẹ sợ mình lo nên gọi điện về.-Alô?! Dạ…Chiếc điện thoại rơi tuột khỏi tay.Tôi đứng chết sửng.Mọi thứ trước mắt không còn rõ nữa.Tất cả mờ nhạt, mờ nhạt dần rồi tối sầm lại…Tôi tưởng đâu vừa có một vụ nổ vũ trụ diễn ra…dường như có cả hàng triệu dòngđiện 220V chạy dọc theosống lưng tôi.Tê buốt!Đau quá!Sao tim tôi lại đau thế này?Đầu óc cứ kêu ong ong lên.Sao sống mũi lại cay cay…hình như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghen cổtôi, tim tôi…-Tại sao? Tại sao lại thế này?Tôi chạy ra khỏi nhà để mặc cho chiếc điện thoại còn đong đưa vời nửa.Bên kia đầu dây vẫn còn tiếng nói vọng lại…***Đã hai năm kể từ khi mẹ qua đời.Đúng vậy! Đã tròn hai năm!Chính ngày này 2 năm trước mẹ đã ra đi mãi mãi.Đôi khi nhớ lại, tôi vẫn tưởng mình vẫn còn trong giấc mộng.Hôm đó, trên đường về nhà, ba và mẹ đã ghé qua hiệu thuốc mua thuốc cho tôi.Khi qua đường…tai nạn đã xảy ra…mẹ…mất ngay sau đó không lâu…còn bathì…sẽ không bao giờ đi lại được nữa.Tại tôi!Chính tôi là nguyên nhân của mọi việc.Dù ba có an ủi ra sao thì sự thật cũng là tại tôi.Tôi không thể nào tự tha thứ cho mình…ước gì tôi có thể theo mẹ…nhưng…cònba?Từ sau tai nạn ba không đi dạy nữa. Ba ở nhà, sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi hằngtháng và số tiền dành dụm bấy lâu nay của ba mẹ.Nhưng tất cả vẫn chưa đủ. Nào sinh hoạt phí, học phí, vân vân…, có quá nhiều thứđể chi tiêu…Bất đắc dĩ ba phải vay mượn người ta. Làm sao tôi không thấy nỗi phiền muộntrong đôi mắt của ba? Sao tôi lại không biết ba đau đến thế nào? Dù tôi có là conngốc đi nữa…Ba không muốn cho tôi biết mà thôi.Nhiều lần ba đã khóc một mình. Tôi biết chứ!Nhưng tôi có thể làm gì được đây?Lúc này đây ba còn yếu đuối hơn cả tôi và có lẽ bây giờ tôi chính là chỗ dựa duynhất để ba không ngã gục…Cố tình năm nay tôi lại lên 12, cũng đồng nghĩa với việc nhu cầu về tiền bạc cũngtăng lên không ít.Chính vậy tôi đã quyết tâm đi làm thêm dù cho ba có kịch liệt phản đối đến cỡ nào,thậm chí là giận tôi đi chăng nữa…Tôi đã lớn rồi…tôi có thể lo cho ba…***Quán ăn nhanh.Nơi tôi đã làm việc được gần một tháng.Tôi thực vừa ý với công việc này không c ...

Tài liệu được xem nhiều: