Hồi 1 - Cuộc Hẹn Song HùngMưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách vãng lai. Chỉ có tấm biển hiệu của tiêm cầm đồ Hồng Phát là vẫn còn lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo. Lúc này, trên đường phố không một bóng người, thế mà hiệu cầm đồ Hồng Phát không những chưa đóng cửa mà bên trong vẫn để đèn sáng trưng. Lão Triều Phụng thường ngày trông có vẻ bệnh hoạn, yếu ớt, nhưng lúc này tinh thần vô cùng hăm hở, hai mắt mở to nhìn không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chỉ ĐaoChỉ Đao Nam Kim Thạch Chỉ Đao Tác giả: Nam Kim Thạch Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Trang 1/671 http://motsach.infoChỉ Đao Nam Kim Thạch Hồi 1 - Cuộc Hẹn Song HùngMưa càng lúc càng nặng hạt.Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách vãng lai. Chỉ có tấm biển hiệu của tiêm cầm đồHồng Phát là vẫn còn lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo.Lúc này, trên đường phố không một bóng người, thế mà hiệu cầm đồ Hồng Phát không nhữngchưa đóng cửa mà bên trong vẫn để đèn sáng trưng. Lão Triều Phụng thường ngày trông có vẻbệnh hoạn, yếu ớt, nhưng lúc này tinh thần vô cùng hăm hở, hai mắt mở to nhìn không chớp raphía ngoài cửa.Lão ta đang chờ đợi điều gì? Vào những đêm mưa sầu gió thảm như thế này, ai mà đến tiệmcầm đồ chứ?Bên ngoài bốn bề đều đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy rõ. Phía trước hiên, mưa rơi nhưtiếng khóc ai oán. Từ xa, tiếng mõ canh khuya đã điểm ba tiếng.Lão Triều Phụng hình như có vẻ thất vọng, thở dài một tiếng rồi tự lẩm bẩm:- Kỳ quái! Kỳ quái!Dư âm của tiếng kỳ quái thứ hai còn chưa dứt, thì phía trước quầy đột nhiên có hai cánh tay chìara, tiếp theo là một giọng nói trầm trầm:- Ông chủ làm ơn giúp dùm.Đôi tay đen sạm và chắc khoẻ, nhè nhẹ đặt túi vải đang ôm chặt trong tay lên mặt quầy.Lão Triều Phụng không khỏi thất kinh, nãy giờ mắt lão chưa hề rời khỏi cửa, vậy mà người kiatiến vào lúc nào, lão cũng không hề hay biết. Lão không nhịn được, liền cúi người xuống nhìnphía dưới quầy hỏi:- Ta có thể giúp được gì nào?Đứng dưới quầy là một gã cao lớn, đầu đội nón đi mưa rộng vành, chiếc nón gần như che hếtkhuôn mặt của gã, chỉ còn để lộ chiếc cằm nhọn hoắc. Nhìn dáng vẻ của gã, giống như kẻ giacảnh đang bị sa sút.Người khách đẩy túi vải vào phía trong quầy rồi thở dài:- Không còn cách nào khác, tiện nội thì tê liệt hai chân gần một năm nay, con lại ngã bệnh,trong nhà cần gấp một số tiền để chi dùng.Lão Triều Phụng gật đầu ra vẻ thông cảm nói:- Nếu như không cần gấp thì quý khách đâu phải đêm khuya đội mưa đến đây cầm đồ?Nói xong, lão đưa tay mở túi vải màu lam ra. Bên trong túi vải màu lam còn có túi vải màu đen.Trang 2/671 http://motsach.infoChỉ Đao Nam Kim ThạchMở túi vải mầu đen, lại có túi vái màu tím.Sau đó lại là túi vải màu xanh, rồi đến túi vàng, lại đến túi lụa màu đỏ.Mở hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng là một chiếc hộp da nhỏ hình vuông.Mở chiếc hộp nhỏ bằng da ra, bên trong lại là một chiếc hộp nhỏ phát ra ánh sáng chói mắt.Chiếc hộp nhỏ kia được đúc bằng vàng nguyên chất.Lão Triều Phụng không hề để ý đến chiếc hộp bằng vàng, mà vội mở chiếc hộp lấy ra mộtchiếc hộp dày bằng gỗ, sau đó thuận tay đặt chiếc hộp vàng sang một bên.Lão nhấc nhấc ước lượng sức nặng của chiếc hộp, rồi mỉm cười hỏi:- Là bảo vật gì mà gói cẩn thận thế?- Đây là bảo vật nhiều đời của nhà ta. Ông chủ là người sành sỏi, mở ra xem ắt sẽ biết.Lão Triều Phụng mỉm cười gật đầu, sau đó nhè nhẹ mở chiếc hộp ra. Nắp hộp vừa được mở ra,thì nụ cười của lão cũng đột ngột tắt hẳn. Thì ra bên trong chiếc hộp gỗ chẳng có bảo vật gì, màchỉ có một thanh chỉ đao, được dùng giấy cắt thành.Giấy được dùng làm thanh đao không phải là loại giấy quý, hơn nữa thủ pháp cắt thành thanhđao cũng không tinh xảo.Nhưng lão Triều Phụng vừa nhìn thấy liền biến sắc, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửamột cái rồi hấp tấp đóng nắp hộp lại. Sau khi hít một hơi dài, lão mới thấp giọng hỏi:- Vật này từ đâu mà quý khách có?Người khách đáp:- Đây là vật gia truyền.Lão Triều Phụng tiếp:- Quý khách muốn cầm bao nhiêu?- Một ngàn tám trăm lượng bạc.Lão Triều Phong lắc đầu:- Quá đắc đấy.- Không đắc lắm đâu.- Quy cũ của tiệm cầm đồ là lấy lãi làm đầu.- Lẽ ra phải hai ngàn lượng, nhưng ta chỉ lấy một ngàn tám trăm thôi.Lão Triều Phụng thở ra một tiếng nói:- Một ngàn tám trăm lượng bạc, Triều Phụng ta chưa thể quyết định được. Hay là mời quý kháchđến căn nhà phía đông của tệ hiệu, chúng ta bàn tiếp, quý khách thấy như thế nào?Trang 3/671 http://motsach.infoChỉ Đao Nam Kim ThạchNgười khách cung hai tay vái một vái:- Thế thì xin làm phiền dẫn đường cho.Lão Triều Phụng cất chiếc hộp gỗ vào trong người, mở cánh cửa nhỏ trước quầy đi ra, miệngmỉm cười nói:- Đêm đã khuya, ta phải đóng cửa hiệu để đề phòng bọn trộm cắp.Người khách hiểu ý bèn đưa tay lấy chiếc nón đi mưa đang đội trên đầu xuống.Dưới ánh đèn, chỉ thấy ngườ ...