Danh mục

Chia tay ấu thơ (kì 4)

Số trang: 28      Loại file: pdf      Dung lượng: 342.19 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 18,000 VND Tải xuống file đầy đủ (28 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có cái gì đắng ngắt lại nơi cổ họng của Khoa. Cô bé áo mưa vàng đã làm cậu rung động, đã khiến cậu tìm kiếm vất vả vậy mà cậu lại chọn rời xa cô ấy quá dễ dàng. Kì 4: Rồi Ta Cùng Lớn LênSáng thứ bảy của một mùa hè, tiếng máy khoan kêu ầm ầm của tòa chung cư đang xây dở, tiếng xe cộ kêu ầm ầm làm cho cái ngõ nhỏ như bị rung chuyển
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chia tay ấu thơ (kì 4)Chia tay ấu thơ (kì 4)Có cái gì đắng ngắt lại nơi cổ họng của Khoa. Cô bé áo mưa vàng đã làm cậurung động, đã khiến cậu tìm kiếm vất vả vậy mà cậu lại chọn rời xa cô ấy quádễ dàng.Kì 4: Rồi Ta Cùng Lớn LênSáng thứ bảy của một mùa hè, tiếng máy khoan kêu ầm ầm của tòa chung cư đangxây dở, tiếng xe cộ kêu ầm ầm làm cho cái ngõ nhỏ như bị rung chuyển. Phươngđứng gõ cửa một lúc rồi không đủ sự kiên nhẫn nên mở luôn cửa chạy vào. Nhìncái chăn lùm xùm phủ trên giường, Phương kéo mạnh cái chăn một cái, nói lớn:- Biết ngay mà. Cả nhà đợi anh xuống ăn sáng nãy giờ đó.Khoa lồm cồm ngồi dậy, gãi gãi mái tóc bù xù rồi với tay lấy chiếc đồng hồ đặt ởcái tủ nhỏ cạnh giường:- Anh xuống ngay đây. Em xuống trước đi.Phương khoanh tay trước ngực, hoạnh họe:- Không được. Em phải thấy anh đi đánh răng xong mới xuống.Khoa biết tính Phương đã nói là làm nên đành nhượng bộ đứng dậy. Lúc sau, thấycậu uể oải nhai chiếc bánh mì, mẹ hỏi:- Sao trông con mệt mỏi vậy?Khoa chưa kịp trả lời thì Phương nhanh nhảu:- Tối qua anh ấy thức khuya lắm mẹ ạ.- Con học à? Mẹ hỏi tiếp:- Dạ không. Con đọc sách thôi.- Anh đọc sách gì thế?Khoa uống một ngụm sữa tươi rồi đáp:- À anh tìm được quyển nhật kí hồi cấp 3 nên mở ra đọc lại ấy mà.Bữa ăn sáng trôi qua nhanh chóng vì mẹ Khoa đã có lịch đi tập yoga, bố đi côngtác chưa về, Phương thì cũng hẹn đi xem phim với bạn. Chỉ còn một mình trongnhà, Khoa định bụng quay trở về chiếc giường thân yêu làm thêm một giấc nữanhưng tiếng sửa chữa từ khu nhà bên cạnh như khoan thẳng vào tai, không thể nàonhắm mắt lại được. Khoa liền cầm laptop đi bộ ra quán cà phê có wifi miễn phí gầnnhà. Chỉ một cốc cà phê đậm đặc là Khoa có thể ngồi cả ngày ở đây. Đang nhâmnhi vị đắng chát của cà phê thì Khoa nghe thấy tiếng trò chuyện khe khẽ của hai côbé phục vụ sau quầy pha chế:- Này cậu đọc báo sáng này chưa? Có tin diễn viên Thiên Lâm “bắt cá hai tay”đấy”.- Thật á? Sao Thiên Lâm lắm scandal thế? Tuần trước vừa có tin Thiên Lâm tựđộng bỏ phim đã kí hợp đồng.Khoa chú ý ngay tới câu chuyện của hai cô gái và vội mở ngay báo mạng ra. Diễnviên Thiên Lâm mà họ nhắc đến đối với Khoa chẳng lạ gì. Đó là người bạn thânnhất thời thơ ấu của cậu. Học hết cấp ba, Khoa thi đỗ vào trường Luật còn Lâmkhông được may mắn trong con đường học hành như thế. Cậu thi trượt nhưng cuộcđời cậu lại nhờ thế mà rẽ sang một lối khác. Lâm thử vận may của mình lần nữabằng cách tham gia một cuộc thi tìm kiếm diễn viên trẻ.Nhờ có ngoại hình sáng sủa, Lâm được chọn đóng phim và rồi nhanh chóng trởnên nổi tiếng. Lúc đầu Lâm còn hay mời Khoa tới trường quay xem mình đóngnhưng rồi cậu bận dần và Khoa cũng bận học nên hai người ít gặp nhau hơn. Lâmđược mời đi đóng quảng cáo khắp nơi còn Khoa là cậu sinh viên trường Luật ngàyhai buổi đến trường, khoảng cách tình bạn cứ thế hình thành. Tiền đóng phimnhiều, Lâm mua được một căn hộ chung cư gần hồ Tây, còn Khoa vẫn sống ở conngõ nhỏ cũ. Ban đầu mẹ và em gái Khoa đều rất ngạc nhiên khi thấy cậu và Lâmkhông đi chơi với nhau nữa. Nhưng bây giờ thì cả hai đã quen, thậm chí Phươngcòn đùa rằng nếu muốn gặp Lâm thì cứ tối 8 giờ mở tivi lên sẽ thấy. Không còngặp nhau thường xuyên nữa nhưng Khoa vẫn quan tâm tới tình hình của bạn.Dạo gần đây, càng ngày Lâm càng dính vào nhiều tai tiếng hơn. Lúc thì có tin Lâmmua giải thưởng, lúc thì tin yêu người này, bỏ người kia. Có lẽ cuộc sống nghệ sĩtrong giới giải trí thực sự rất phức tạp. Khoa nhìn chiếc điện thoại nằm trên bànnhư trêu ngươi mình. Khoa vẫn còn số điện thoại của Lâm, dù đã lâu không gọi.Hôm nay đọc một mẩu phỏng vấn trên báo, thấy Lâm tâm sự là nhiều lúc rất côđơn, chỉ muốn có một người lắng nghe mình, tự nhiên Khoa nhớ lại những cuộctán gẫu dài không dứt của hai đứa thuở bé, và Khoa nghĩ mình nên gọi cho Lâm.Kiên trì gọi đến lần thứ năm thì số điện thoại mới có người nhấc máy. Lâm nhậnngay ra giọng nói của Khoa và đồng ý hẹn gặp, nhưng phải gặp vào buổi tối vìcánh phóng viên bám theo Lâm rất sát. Khoa bật cười trước giọng điệu của Lâm.Điểm hẹn vẫn là sân bóng đá cả hai từng chơi. Lâm tới muộn nửa tiếng. Mặc dùgặp nhau buổi tối nhưng Lâm vẫn mặc đồ rất chỉn chu, giày dép, quần áo bóng lộntươm tất. Hai đứa chẳng chơi bóng được vì từ lúc bước xuống taxi Lâm liên tụcnhắn tin, rồi lại gọi điện, rồi lại nhắn tin tiếp. Những câu hỏi của Khoa, Lâm trả lờiqua loa. Rồi Lâm lấy trong cái túi xách theo hai gói quà, bọc cẩn thận, từ gói giấycòn tỏa ra một mùi hương thơ nhè nhẹ dễ chịu:- Đây là quà đi quay ở châu Âu tao mua cho mày và Phương đấy.Nhận gói quà từ tay Lâm, Khoa có cảm giác khang khác. Chả biết từ bao giờ thằngbạn thân của Khoa đã trở nên khách sáo như thế. Từ bé tới giờ quà sinh nhật Khoaphải nhắc mãi Lâm mới thèm tặng, mà cũng chẳng bao giờ gói gém lại cả. Tặngquà xong, Lâm nghe điện thoại rồi chào Khoa về trước vì có việc ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: