Thông tin tài liệu:
Câu truyện đầu tiên mình up lên diễn đàn, mong mọi người ủng hộ. Câu truyện kể về việc theo đuổi tình yêu của cô gái với chàng trai trong truyện. Về những chuyến đi, nơi anh đi qua và để lại cho cô những chiếc ruy băng màu đỏ. Mình sẽ post theo từng cháp vào các ngày thứ 7 hàng tuần. Thân ! Chap 1 : Anh và cô Cô không đẹp, cô tự cho mình là như vậy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chiếc ruy băng vô hình Chiếc ruy băng vô hình[IMG] [/ICâu truyện đầu tiên mình up lên diễn đàn, mong mọi người ủng hộ. Câu truyện kể về việc theođuổi tình yêu của cô gái với chàng trai trong truyện. Về những chuyến đi, nơi anh đi qua và đểlại cho cô những chiếc ruy băng màu đỏ. Mình sẽ post theo từng cháp vào các ngày thứ 7 hàngtuần. Thân !Chap 1 : Anh và côCô không đẹp, cô tự cho mình là như vậy. Nhưng nét duyên thầm bởi đôi mắt huyền trên khuônmặt trắng hồng vẫn không ít lần khiến bao chàng trai ngẩn ngơ ngoái nhìn. Anh…sự điềm đạmtrong đôi mắt lạnh lùng, với cô thì anh luôn là ẩn số…cái ẩn số mà cô coi đó là sự quyễn rũ từ 1người con trai.Cô 23 tuổi, mới tốt nghiệp và đang là nhân viên văn phòng. Với cô cuộc sống được nhuộm màuhồng, tất cả đều căng tràn nhựa sống. Anh 27 tuổi, không quá suất sắc nhưng cũng đủ tháo vát đểchiều theo cái tính khí bất thường và những đòi hỏi trẻ con củacô.Cô không quá tham vọng, tất cả những gì cô muốn chỉ là 1 cuộc sống, 1 tình yêu bìnhthường.Vâng...”bình thường” theo đúng nghĩa đen của nó, nhẹ nhàng, ít sóng gió.Và anh cũngvậy.Cô đáng yêu trong con mắt của mọi người bởi cái tính cách ồn ào, tinh nghịch của mình. Đôi khixuất hiện những khoảng lặng trong cuộc sống ồn ào đó và khi đó cô lại tìm đến anh như tìm đến1 chỗ dựa bình yên, ấm áp.Anh bình lặng và luôn chiều chuộng, luôn lắng nghe những điều cônói..Cô – Không 1 bí mật nào cô lại không nói với anh, những “bí mật của mình” bị chuyển thành“bí mật của chúng mình”.Rồi những chuyện trên trời đến dưới biển, cô đều kể hết cho anh nghe -những câu truyện trong trẻo và sinh động.Có những khi 1 giờ đêm cô vẫn vô tâm bấm số của anhchỉ để kể cho anh nghe những chuyện như : “tức không ngủ được, đứa bạn em…” hay đôi lúc là“bọn em chia tay gần 2 năm rồi mà đôi khi vẫn chạnh lòng nhớ.....” những lúc như vậy cô thườngrưng rức khóc. Còn anh thì giống 1 chiếc máy thu âmghi lại hết lại hết gì cô nói và đôi lúc chiếcmáy đó phát ra những tiếng cười nhẹ khiến lòng cô bình yên đến lạ.Anh và cô, 2 con người hoàn toàn khác nhau, họ đi trên 2 con đường khác nhau và rồi 1 ngày côhồn nhiên ùa vào cuộc đời anh như 1 bản nhạc dance ồn ào, sôi động…khuấy tan mặt nướcphẳng lặng trong cuộc sống của anh. Anh cũng vui vẻ đón lấy cô như tìm 1 được 1 nốt nhạc mớicho bản nhạc Baroque không lời của mình.Chap 2: Có những thứ chẳng thể gọi thành tên.Cô nói với anh rằng cô thích biển, thích được ngồi ngắm hoàng hôn từ 1 vách đá thật cao bên bờbiển. Lúc đó anh cười với cô âu yếm- Sao không phải là bình minh…bình minh là bắt đầu còn hoàng hôn là kết thúcCô thả anh mắt mình nhìn xa xăm bên ngoài khung cửa.- Phải có kết thúc thì mới có bắt đầu được chứ, em thích hoàng hôn vì nó nhẹ nhàng, trầm lắng.Em thấy yên bình vì biết mình sẽ được nghỉ ngơi ngay sau đó và ngược lại…sau bình minh sẽ là1 ngày vội vã, ồn ào.Anh nhìn cô và gật gù bởi câu trả lời ngây ngô chân thật. Với anh cô là 1 thứ gì đó rất thiêngliêng, trong sáng và thuần khiết. 1 người con gái hồn nhiên nhưng tâm hồn lại có chiều sâu và đacảm đến lạ.Buổi chiều hôm đó, Anh chạy xe đưa cô đến cầu Phú Mỹ. Cô giận dỗi với anh- Em nói thích ngắm hoàng hôn ở biển kia màAnh bịu má cô trách móc- Sài Gòn thì kiếm đâu ra biển hả cô bé? Nếu bé muốn ra biển thì phải đợi đến kỳ nghỉ tớinhé…khi đó anh sẽ dắt bé đi. Còn giờ thì không ý kiến gì nữa…Cô phục phịu buông xuôi mặc anh nắm tay dắt qua cô đường (thực ra nhìn giống lôi qua đườnghơn). 2 người lặng lẽ rảo bước trên cây cầu cao, cong vút trong những phút hoàng hôn cuối ngày,màu vàng úa của nắng tan theo những cơn gió mang theo hương tóc cô và nụ cười yên bình từanh.- Sao anh nắm tay nắm tay em hoài vậy?!Khuôn mặt anh thoáng hiện nét bối rối khi chợt nhớ ra hành động bị cô cho là vô duyên củamình, anh ngập ngừng buông tay cô ra và cười trừ.- Anh quên..!!Cô vặn vẹo- Nắm tay người ta rồi thấy sao ?- U…h…thì bình thường………..thực ra thì cảm giác cũng hay hay. HìCô đưa tay ra nhìn anh châm chọc.- Vậy cho anh nắm nữa nè, cứ tự nhiên…hết bao lâu để em tính tiền JChiều,anh nắm chặt tay cô, nắng vàng màu hạnh phúc, mây trời trong veo màu an nhiên nơi đáymắt cô… cô gọi đó là những chiều vàng bình yên… gió mát dịu mơn man trên mái tóc, cô tưởngnhư mình đang đứng trên trên 1 vách đá cao, dòng sông lấp lánh dưới kia là mặt biển và đằng xakia là mắt trời đang bị bóng tối nuốt chửng cố tỏa ra chút ánh sáng cuối cùng…những giây phútbình yên mà cô luôn tìm được khi ở bên anh.- Anh nhìn gì?- Anh nhìn mặt trời…Cô bực dọc quay hẳn người về phía anh…- Nhìn mặt trời?...mặt trời nằm hướng kia chứ có nằm trên người em đâu mà anh nhìn em chi?Anh không trả lời, chỉ mỉm cười quay ra hướng khác, lần này thì nhìn đúng hướng mặt trờithật.Còn cô thoáng thẹn thùng khi nghĩ đến 1 hàm ý gì đó trong câu trả lời của anh.- Anh này…mình quen nhau được bao lâu rồi anh nhỉ ?- 4 ngày nữa là tròn 1 ...