Từ muôn ngàn biển khơi Hàng trâm con sóng nhỏ Sóng nào chẳng đến bờ ? Tình yêu hoặc đau đớn… “Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết “Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sự cô đơn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho đi Cũng Là 1 Niềm Hạnh Phúc... Cho đi Cũng Là 1 Niềm Hạnh Phúc...Tác giả: RockingrowThể loại: tình cảm tuổi teenTrạng thái : đã hoàn thànhNgôn ngữ truyện : Vnmese teen 14+___________________________________Từ muôn ngàn biển khơiHàng trâm con sóng nhỏSóng nào chẳng đến bờ ?Tình yêu hoặc đau đớn…“Tình yêu đến khi nào? Bắt đầu từ đâu?” Chỉ có nó mới biết“Tình yêu bắt đầu khi hắn xuất hiện trong cuộc đời của nó. Hắn đến và cướp đi sựcô đơn của nó và gieo rắc lên trái tim nó cái gọi là tình yêu. Vậy tình yêu là gì? Cóai định nghĩa được tình yêu?” Chỉ có nó mới hiểu“Thời gian bắt đầu khi nào? Bắt đầu từ lúc nào? Cần bao nhiêu thời gian để yêu?”Chỉ có nó mới biết.Trước khi hắn đến, thời gian của nó là vàng ngọc. Thời gian để nó được chơi, đượccười, được vui vẽ của ngày. Nhưng từ khi hắn đến, thời gian của nó không cònđược trọn vẹn nữa, nó bị hắn cướp mất thời gian, đừng nghĩ hắn là tên cướp.Không hẳn, chính nó, chính nó đã tự đánh mất thời gian của riêng mình. Mỗi ngàytrôi qua, nó chỉ còn 23 giờ để làm điều mình thích, 23 giờ thuộc về riêng nó. 1 giờcủa nó là để thẫn thờ, mơ mộng….để mong….để nhớ…..về hắn !Định luật thòi gian chỉ có 1 chiều, thời gian trôi dần, tình cảm của nó cũng theo lớndần. Cuộc sống của nó bị chi phối hoàn toàn bởi cái suy nghĩ lúc nào cũng là hắn,hắn và hắn. “Hắn đang làm gì nhĩ?”, “hắn có đang vui vẽ hay đang pùn”,”ước gìmình ở đó, ở đó, chỉ để nói với hắn rằng….mình….(thôi k nói đâu ^^) !”. Nó vớihắn cùng học chung trường, học chung khối, học chung lớp và điều quan trọng hơncả là hắn với nó ngồi chung bàn !Thật khó hiểu con gái. Ngồi học với nhau hằng ngày, sao nó lại nhớ hắn da diếtđến như vậy. Cứ như hắn với nó 4 năm gặp nhau 1 lần, và vào ngày 29/2 vậy. Nóhồn nhiên lắm, vui vẽ yêu đời. Khi có hắn trong trái tim mình, nó ngày hôn nhiênhơn, cả nhí nhãnh nữa, đôi khi pha trò, làm mọi người cười rộ lên. Nó chẳng quantâm tới người khác, chỉ cần nó thấy hắn cười là đủ. Mọi người đều yêu thương nó,nhưng nó chỉ cần hắn, chỉ cần hắn nói yêu thương mình là đủ. Sụ yêu thương củahắn phải hơn sự yêu thương của mý đứa pạn thân nó. Hắn và nó cùng nhau học,cùng nhau chơi, cùng nhau dạo phố, hắn cũng chìu chuồng nó lắm. Dường như hắnđã siêu lòng trước sự hồn nhiên của nó. Hơn của là vẻ đẹp rạng ngời của nó thiếunữ thướt tha tung tăng trong tà áo trắng. Ui giời, nào ngờ, nó ngày một đink, đinkhơn. Đink vì ai, nó đink vì ai, vì hắn á….!Rồi, tình yêu nó ngày một lớn. Nó chẳng thể nào nhốt t/cảm của mình mãi trongngăn tủ trái tim.Nó mặc cho tình cảm mình thỏa sức thể hiện, thể hiện cho hắn thấy, nó dẵ thíchhắn rồi. Hắn mỉm cười, nụ cười trả lời thay cho câu trả lời. Nó hiểu.Ngày hắn cười với nó, là ngày nó yêu đời nhất. Nó đã trói được hắn, bắt hắn phảiphục vụ cho mình (hehe).Hắn phải làm thùng rác cho nó khi nó xã nỗi tức giận, hắn phải ngoan ngoãn đitheo xách đồ cho nó thỏa sức mua sắm (hắn trả tiền hết !). Lúc cần thì nó yêu cầuhắn phải mạnh mẽ, manly lên. Chi vậy nhĩ., à đơn giản thôi. Làm bờ vai chắc để nótựa vai vào. Là một lò sưởi ấm áp để nó nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, để nó tậnhưởng cảm giác được chở che, một phần là nó núp đi cái bóng yếu đuối của nó,hòa vào sự mạnh mẽ của hắn.Hạnh phúc của nó đã bắt đầu rồi đó…Hắn cũng yêu nó lắm. Nó đã thay đổi cả cuộc đời của hắn. Biến hắn từ 1 con ngườivô cảm, lạnh lùng thành 1 kẻ ngốc ! Ngốc quá ấy chứ ! Nhà hắn gần biển. Hắnthường dẫn nó ra bãi biển mỗi khi hoàng hôn.Woahhhh….Đẹp lắm, bãi biển dài, trãi cát trắng ngã về vàng. Hắn và nó. 2 con người, 2 thếgiới. Giờ đây, trên bãi cát, ngồi tựa vào nhau. Ấm áp và thân mật….Ngoài kia, biển hung tợn và dữ dội. Hàng trăm con sóng vỗ bờ, dạt dào. Có lúcbiển bình yên, sóng dịu êm từng gợn.Biển khơi, ngàn dặm xa, hàng trăm con sóng. Để sóng đến được với bến bờ tìnhyêu thì phải trãi qua biết bao gian nan thử thách. Trên đường đi, sóng gặp phải cácrạng san hô, các bể đá ngầm nhấp nhô trên mặt nước, cản trở chúng vượt qua đểđến với bến bờ. Tình yêu của hắn củng vậy. Biển có muối. Muối có vị mặn. Vịmặn của muối luôn chảy trong từng mạch máu của nóTình yêu của chúng nó luôn tràn ngập nụ cười. Ẩn chứa nhiều sự bất trắcNgày chúng nó bị chuyển lớp. Hắn sang học lớp khác. Tình yêu của nó ít có cơ hộiđược bày tỏ với hắn. Hình như hắn giờ đang sống trong thế giới khác, chẳng cònhoàn toàn thuộc về thế giới của nó nữa. Hình như hắn đã có người mới, người congái mới. Nó có biết điều đó không nhĩ. Hình như là nó biết. Nó có thể chấp nhận sựcó mặt của một người con gái khác không nhĩ ? Nhưng nó làm ngơ để rồi tối về 1mình đau khổ, đau khổ……đau khổ….Thời gian cứ chậm chậm trôi, khoảng cách giữa hắn và nó ngày một lớn.Một hôm, hắn hẹn nó ra bãi biển, nơi chúng nó từng vui vẻ và hạnh phúc lúc xưa.Chúng nó ra đây, gặp nhau, vui vẽ, nhưng nói chuyện không còn tự nhiên nữa.Chúng nó ôn lại kỉ niệm xưa một cách khó nói, cả 2 đều thấy khó trao lời. Đến khihết cuộc nói chuyện. Không khí nặng nề hẳn, chúng nó chẳng biết ...