Danh mục

Chờ yêu thương quay về

Số trang: 13      Loại file: pdf      Dung lượng: 221.91 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (13 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tất cả ký ức mong manh về em được tôi lưu giữ cẩn thận, chỉ với một ước ao nhỏ nhoi rằng vào một ngày xa xôi nào đó, chúng tôi còn được gặp lại nhau, khi đó, tôi có thể ôm yêu thương trở về.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chờ yêu thương quay vềChờ yêu thương quay vềTất cả ký ức mong manh về em được tôi lưu giữ cẩn thận, chỉ với một ước aonhỏ nhoi rằng vào một ngày xa xôi nào đó, chúng tôi còn được gặp lại nhau,khi đó, tôi có thể ôm yêu thương trở về.1. Hoài là một nhân viên làm ở quán trà sữa của tôi. Tôi nhớ ngày đầu tiên Hoàiđến chỗ tôi xin việc, đôi mắt em sáng trong, vẻ ngây ngô của một cô gái chưa vachạm nhiều, đôi lúc ngốc nghếch khờ khạo. Nhưng Hoài là một nhân viên chămchỉ, em luôn làm tốt công việc của mình, luôn niềm nở mỉm cười với khách hàng.Tôi chỉ không hiểu duy nhất một điều, tại sao tôi luôn cảm thấy không thoải máikhi đối diện với em, nhất là chìm trong đôi mắt sáng trong lấp lánh và nụ cười tươitắn ấy, tôi thấy mình đôi lúc như ngợp thở, một cách vô cùng khó hiểu.- Hoài, sao còn chưa về nhà, muộn rồi?Như đã nói, Hoài là một nhân viên chăm chỉ, ngày nào em cũng là người về muộnnhất quán, tôi đôi khi thuận miệng nhắc nhở, đôi khi lại lấy làm tò mò. Những lúcấy Hoài lại nhoẻn miệng cười, khoe ra một lúm đồng xu hết sức dễ thương.- Em dọn xong rồi chờ anh đóng cửa về cùng luôn. Anh ở lại một mình khôngbuồn sao?Tôi không mấy khi trả lời câu hỏi của Hoài. Những ngày mùa Đông xám nhờ,những đợt gió bấc thổi rét vai, chúng tôi cùng trải qua một mùa Đông như thếtrong góc quán trà sữa nhỏ nhắn mà ấm cúng. Tôi dần quen với sự xuất hiện củaHoài, dần trông chờ vào nụ cười của em, cũng luôn ấm lòng bởi mỗi tối trước khiđóng cửa quán có em đứng bên ngoài chờ đợi mình.Gắn bó với một người lâu dần, hiểu nhiều hơn về người ấy, lại luôn mong chờ sựxuất hiện của người ấy, bạn sẽ thấy có một thứ tình cảm khó hiểu len lỏi vào tráitim mình, luôn muốn nắm bắt, lại luôn chờ mong được đáp lại. Nhưng tôi với Hoàivẫn vô tư như mối quan hệ giữa chủ quán và nhân viên, nhìn em chẳng có vẻ gì làsẵn lòng thích một gã trai khô khan như tôi. Có những lúc tôi hỏi dò về chuyện emcó bạn trai chưa, em chỉ mỉm cười, lại e thẹn với đôi gò má phớt hồng.- Em thì làm gì có ai thèm yêu.Những lúc ấy chúng tôi đều đang rảo bộ về nhà trên vỉa hè, đi dưới những bóngcây rợp lá, tôi đút hai tay vào túi quần âu và mỉm cười với một sự vui thích mơ hồ,còn Hoài đi bên cạnh không ngừng thở dài, đôi bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau vặnvẹo. Nếu được chọn, tôi sẽ chọn đây là những mảnh kí ức đẹp nhất của tôi về em,về mối quan hệ giữa chúng tôi. Những mảnh ký ức mỏng manh, đan xen giữanhững tầng cảm xúc lạ lẫm. Quan trọng nhất là tôi được ở bên cạnh em, đi bêncạnh em, chỉ cần quay mặt sang bên là có thể nhìn thấy em, nhìn thấy đôi mắt cườilấp lánh và một lúm đồng xu nho nhỏ khi ẩn khi hiện trên khuôn mặt Hoài.2. Một dạo Hoài không chờ tôi về cùng nữa, em vẫn là một nhân viên chăm chỉ,vẫn về sau tất cả mọi người, nhưng trừ tôi. Nghĩa là em sẽ làm cho đến khi trờixẩm tối, các nhân viên khác đều ra về, em nán lại trò chuyện cùng tôi một lúc rồicũng nhanh chóng xin phép lẩn đi. Thời gian đầu tôi nghĩ đơn giản rằng em có việcbận gì đó nên cần về sớm. Nhưng chuỗi ngày ấy trở thành quy luật, kéo dài, khiếntôi không khỏi hoang mang. Cảm giác xa tầm tay với một việc vốn trở thành thóiquen khiến người ta ngỡ ngàng, lại sợ sệt bị đánh mất đi. Tôi bối rối, cũng có lầnhắng giọng thử hỏi Hoài.- Dạo này có việc bận gì à?Hoài đưa đôi mắt lên nhìn tôi trong giây lát, cố sức im lặng, môi mím lại. Nhưngchỉ chừng trong ba mươi giây, em cụp mắt xuống, môi vương một nét cười lạ lẫm.- Vâng. Em… có việc.Điều lạ là Hoài luôn khoác thêm một cái balo màu nâu sậm. Trước đây em haycầm theo túi xách, nhưng kể từ ngày có sự thay đổi, Hoài cũng thay đổi luôn thóiquen cầm túi xách của mình, thay vào đó là một balo nom như học sinh cấp ba. Tôithở dài. Khi người ta thay đổi những thói quen thì cũng sẵn lòng thay đổi tất cảmọi thứ. Tôi không nén được cảm giác thất vọng, vẫn chờ mong em sẽ đợi tôi chođến khi đóng cửa quán như mọi khi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của em, tôikhông đành lòng, bỏ trôi thứ cảm xúc vừa mới định hình, nuôi dưỡng niềm vui củariêng em.- Hoài này, dạo này có chuyện gì vui thế?Từ bao giờ tôi trở nên ân cần và nhẹ nhàng hơn với em. Tôi muốn lắng nghe emchia sẻ, muốn được biết những chuyện vặt vãnh xoay quanh cuộc sống của em.Nhưng dường như tôi còn chưa đủ thành tâm, Hoài chỉ trả lời vu vơ.- Đâu có. Em có chuyện gì đâu anh!Tôi cũng nghĩ sẽ không có gì nếu như không tận mắt chứng kiến. Giờ tan tầm, mộtbến chờ xe bus gần quán trà sữa, em đeo balo và ngồi bên cạnh một cậu bạn điểntrai. Hai người cười đùa với nhau rất vui vẻ, đầu em thi thoảng hơi nghiêng đi đểnhìn theo dáng xe bus, cho đến lúc xe bus mang cậu bạn trai đi khuất, em lại ngồithần ở bến chờ, ôm lấy balo và khóc nức.- Sao lại khóc?Tôi không nén được nhịp tim đập mạnh, nghe nhức nhối như khối tim nhỏ màu đỏthẫm sắp nứt vỡ ra thành từng mảnh. Nhìn thấy Hoài khóc tôi lại trở nên khó chịuhơn, đành quay xe lại đứn ...

Tài liệu được xem nhiều: