Bạn là người gắn bó với bộ môn nghệ thuật thư pháp này ư? Xin chúc mừng bạn vì bạn đã chọn cho mình một thú chơi thanh nhã, thú vị. Vậy trong quá trình cầm bút chắc hẳn bạn đã từng viết qua chữ TÂM? Việc viết thành chữ Tâm không khó, cái khó là việc thể hiện và hiểu rõ ý nghĩa chữ Tâm như thế nào.
Thư pháp Hoa Nghiêm - Khắc gỗ Trần Quốc Âu
.Bắt đầu viết thư pháp, xin bạn đừng quên rằng, phải “ký hợp đồng” với sự kiên nhẫn trường kỳ. Việc viết không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chữ Tâm trong Thư pháp
Chữ Tâm trong Thư pháp
Bạn là người gắn bó với bộ môn nghệ thuật thư pháp này ư? Xin chúc
mừng bạn vì bạn đã chọn cho mình một thú chơi thanh nhã, thú vị. Vậy
trong quá trình cầm bút chắc hẳn bạn đã từng viết qua chữ TÂM? Việc
viết thành chữ Tâm không khó, cái khó là việc thể hiện và hiểu rõ ý
nghĩa chữ Tâm như thế nào.
Thư pháp Hoa Nghiêm - Khắc gỗ Trần Quốc Âu
Bắt đầu viết thư pháp, xin bạn đừng quên rằng, phải “ký hợp đồng” với
sự kiên nhẫn trường kỳ. Việc viết không phải lúc nào cũng dễ dàng
suôn sẻ cả. Có khi vài giờ viết hàng chục bức, mà có khi hàng tuần
không viết nổi một bức. Rồi, những bức mình viết đâu dễ trở thành
danh tác ngay. Có những tác phẩm mình đã vừa ý, chỉ sau một thời
gian lại thấy mình non kém - cái bất toàn luôn hiện hữu trong cuộc
sống - tuy thế, nó đã tạo cho ai đó trung tín với nó những lạc thú tuyệt
vời. Bạn viết và tỏ ra thanh thản, nhẹ nhàng thì tác phẩm của bạn,
người thưởng ngoạn cũng cảm thông với bạn như vậy. Và, có biết đâu,
thời gian lâu sau nữa, nhiều người nhìn lại tác phẩm ấy, nhờ vào những
câu bạn viết ra, đã đổi thành những cuộc đời tốt đẹp thì sao. Chắc bạn
còn nhớ đến vụ án của đại gia Nguyễn Văn Mười Hai? Sau khi bị kết
án và đến thụ hình tại trại Xuân Lộc, Luật sư Nguyễn Đăng Trừng đã
bào chữa cho Mười Hai thoát khỏi án tử, lên thăm, cho ông hai trăm
ngàn đồng và quyển sổ tay. Trong cuốn sổ tay ấy có ghi hai câu thi kệ
của Mãn Giác Thiền Sư: “Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết. Đêm qua
sân trước một nhành mai” (*). Nhờ hai câu thơ ấy, ông Nguyễn Văn
Mười Hai có thêm nghị lực để vượt qua hoàn cảnh hiện tại… Đó phải
chăng là phần thưởng quý giá nhất cho người cầm bút? Điều ấy chính
là một phần từ cái “Tâm” đó bạn ạ! Nói như vậy, cũng có nghĩa, viết là
để “thoát xác”, là tự giải thoát; và viết thư pháp cũng có nghĩa là ghi
lên các chất liệu những điều mình suy nghĩ là có ích cho đời và gởi cho
bao thế hệ như một “sứ điệp”. Chứ không phải viết lên những cái dung
tục, tầm thường với nhận thức quá mỏng, lại tự cho mình một sứ mạng
quá cao là đóng góp cho nền văn hóa dân tộc thì quả là lối nghĩ chỉ một
tấc tới trời.
Là người viết thư pháp đấy bạn! Phải tuyệt đối trung thực và gắt gao
với chính mình. Càng viết thư pháp lại càng phải hết sức khiêm tốn.
Thật không có gì đáng phàn nàn cho người viết thư pháp bằng tật tự
cao, tự mãn. Càng trước tác, ta càng phải nhìn tác phẩm của mình bằng
cặp mắt phê bình nghiêm khắc. Vì mục đích viết thư pháp chính vì cái
“Tâm” chứ không phải cái “Danh”. Bạn thử ngẫm mà xem, những câu
ca dao, những phù điêu của người thợ thủ công vô danh vẫn tồn tại...
Còn những thứ phù phiếm, dù được phong tước hiệu, thời gian cũng
hóa thành phù vân khi xuất hiện trên đại chúng. Cho nên, hãy vui với
tâm thiện mà tiến thân hơn là bị nhiễm độc vì những lời tung hô của kẻ
tầm thường. Bởi vì giá trị của mình là ngay bản thân mình chứ không
được định bằng dư luận.
Viết thư pháp có lắm người tài. Bạn chớ vội đề cao mình khi nhiều cao
nhân vẫn còn ẩn. Tài hoa mà đi vào con đường luật này là chính thì
càng tài hoa tuyệt vời, càng có lợi cho bản thân và xã hội. Tài hoa mà
đi vào con đường tà thì càng tài hoa càng tai hại, năng khiếu và danh
lợi chỉ tổ giúp cho cái xấu phát triển mà thôi.
Ngày xưa những người viết thư pháp thường là những bậc danh sĩ,
những ông đồ già, những vị tu hành; ngoài viết chữ đẹp ra họ còn là
những người hiểu biết uyên thâm, uyên bác, có đức độ cao siêu. Hội đủ
các yếu tố đó, họ mới được tín nhiệm để cho chữ. Người cho chữ phải
đạt như vậy mới viết ra được những câu cú thâm sâu, hàm súc, mới
nhìn thấu được tâm khảm của người xin chữ để viết câu gì cho phù hợp
với họ và hiểu được những gì mình viết ra. Có thế thì bức chữ viết mới
có giá trị, người xin chữ đem về không thể xếp xó, mà treo trong nhà
như một biểu hiện tinh thần cao đẹp của cuộc sống gia đình và của bản
thân người nhận, từ cái nhìn của bậc tài đức ấy. Còn nếu là những bức
liễn để thờ thì càng tăng thêm phần trang trọng, sự tín ngưỡng vì nó đã
được viết ra từ một hiền nhân được mọi người kính phục. Từ đó cho
thấy tác phẩm thư pháp có giá trị hay không là do con người, chứ
không phải con người có giá trị từ những bức thư pháp. Vì bên cạnh
các giá trị nội tại và nghệ thuật ấy, bộ môn nghệ thuật thư pháp đã cung
cấp cho chúng ta một số kiến thức đại cương rất có giá trị về văn hóa
Đông Phương. Cho nên, các nhà thư pháp khi đưa tác phẩm của mình
ra trước công chúng thì phải là những tác phẩm có giá trị, chứ không
thể trưng bày những sản phẩm tầm thường lại bắt mọi người nhìn bằng
cặp mắt thanh cao như một số trường hợp đã diễn ra hiện nay.
Vì thế, chữ Tâm trong thư pháp muốn đề cập ở đây là lòng thành thật
đặt ở đầu ngọn bút. Và lòng thành thật thì luôn gặp trở ngại. Tôi muốn
nói với bạn rằng không có ngọn đèn nào thắp lên mà không tạo ra một
quầng tối vây quanh. Bạn sẽ chắc mẩm phải đối đầu với những thị phi
và thực tế là những lời khen chê. Bạn chấp ư? Ngày xưa Thượng Thư
Tiến Sĩ Tuấn Quận Công Dương Văn An đã nói rằng: “Xem lời khen
một người thiện thấy vinh dự hơn cả việc được áo gấm vua ban, nên
phải nuôi lòng hâm mộ đấng trung nghĩa để rồi cố noi theo. Xem lời
chê một người ác, thấy ghê gớm hơn cả búa rìu, thì phải biết xấu hổ
thay cho kẻ loạn tặc để rồi luôn tự răn mình”! Cổ nhân ta còn nói một ý
khác nữa rằng “không sợ người tốt coi ta là kẻ xấu, chỉ sợ kẻ xấu coi ta
là tri kỷ mà thôi”. Chấp mà có những nhận thức trên thật giá trị, nhưng
nếu không chấp bạn còn sẽ thấy giá trị hơn nữa “Tri vọng thị phi, tâm
chi thích dã” (Biết quên thị phi lòng thông suốt - Trang Tử).
Thế nhưng, phần lớn chúng ta vẫn chưa vượt ra khỏi cái không chấp.
Lời khen chê, có hay mà cũng có dở, song chung qui mặc kệ chúng.
Cần nhất bạn viết sao cho người đời hiểu và tôn trọng là vấn đề chông
gai vô cùng. Cầm bút, bạn hãy tư duy về câu của Nietzshe: “Người ta
luôn luôn được khen hay bị chê song ít ai được hiểu”. Chê khen thường
là việc đứng phía chủ quan, “ ...