Danh mục

Chữa ngộ độc nấm

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.39 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông là người học rộng biết nhiều , xông xáo vào thực tế và đời thường ,mạnh dạn áp dụng các PP chữa bệnh ko phân biệt Đông - Tây y . Trong một lần vào chiến trường , tình cờ nghe được câu chuyện một đơn vị bộ đội tạm trú trong dân , ngày tạm biệt ra chiến trường một số anh lính ra rừng hài được một mớ nấm về nấu ăn liên hoan . Ăn xong cả đại đội mắt trợn ngược, mồm xùi bọt nằm thẳng cẳng vì ngộ độc nấm . Đơn vị...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chữa ngộ độc nấm Chữa ngộ độc nấmÔng là người học rộng biết nhiều , xông xáo vào thực tế và đời thường,mạnh dạn áp dụng các PP chữa bệnh ko phân biệt Đông - Tây y .Trong một lần vào chiến trường , tình cờ nghe được câu chuyện một đơn vịbộ đội tạm trú trong dân , ngày tạm biệt ra chiến trường một số anh lính rarừng hài được một mớ nấm về nấu ăn liên hoan .Ăn xong cả đại đội mắt trợn ngược, mồm xùi bọt nằm thẳng cẳng vì ngộ độcnấm . Đơn vị cử xuống 1 y sĩ , dùng hết các lọai thuốc có trong tay nhưng ysĩ đó đành bó tay chuẩn bị nhìn các đồng đội ... hy sinh trước khi ra trận .Bà cụ chủ nhà , sau một hồi thấy thế bèn nói : Nếu chú cho phép , tôi sẽdùng thuốc của tôi cho uống .Chả còn cách nào khác , đằng nào xác định là cũng chết rồi , anh y sĩ đồng ý. Bà cụ ra vườn nhà 1 hồi lâu rồi quya vào với nồi nước nhờ nhờ ,đen đentrên tay ,. Bà cạy miệng từng chú một đổ chất nước đó vào .Và kỳ lạ thay một hồi sau cả đại đội thì nhau nôn hết ra thức ăn , rồi hồi tỉnh. Anh y sĩ khi đó mới hỏi bà cụ là thứ thuốc gì mà thần hiệu thế . Bà cụ đáp: Nói chú bỏ qua , nói thì nghe hơi kinh , chính là ......phân người :shock: ,đốt cháy thành than , pha nước cho uống .BS Phạm Ngọc Thạnh biết được tin này , đã khảo sát và tìm hiểu bài thuốcđó . Sau một thời gian ông ra Hà NỘi và chỉ đạo sản xuất một loại thuốcchữa ngộ độc , nhất là ngộ độc nấm bằng Phân người .Thuốc lấy tên là NT09 ( Nhân Trung 09 ) . Một số người lúc đó châm chíchvà phản ứng , nhưng ko làm gì được ý chí của BS , gọi trại tên thuốc đó làngọc thạch 05 . Thuốc này sau đó chuyển vào chiến trường và đã góp phầncứu chữa được nhiều người bị ngộ độc . Sau ngày BS Phạm Ngọc Thạch mất, người ta cũng thôi ko sản xuất lọai thuốc này nữa . Ghi lại bài thuốc độcđáo.... lạ này để mọi người tham khảo . Biết đâu trong thời buổi y học hiệnđại này , mà có lúc cơ nhỡ ra lại phải .... nhớ đến Thà được cứu sống mộtcách ngu ngốc còn hơn chết một cách thông minh - Cách ngônCả trung đội tôi hồi đó đóng quân trên một bản nghèo, thưa thớt ở một thunglũng sâu, địa bàn Hòa Bình. Không hiểu anh em ăn phải cái gì bị tào tháođuổi hàng loạt. Trung đội trưởng, trung đội phó, chính trị viên nằm lả trênsàn gác, nhiều anh em ra rừng không thể lê về được tới nhà. Tôi là chiến sĩvệ sinh trong trung đội cũng bị nhưng còn chút sức lực, đã đi gặp bà mế ởnơi đóng quân, xin bà cứu giúp.Một lúc sau, mế bê ra một chậu nước sóng sánh như nước gạo loãng cho bộđội uống. Kỳ diệu thay, uống buổi trưa, buổi chiều anh em cầm hẳn bệnh,trở lại khỏe mạnh như trước. Tối hôm đó, bên bếp lửa, tôi thủ thỉ với mế. Mếcười:- Thuốc gia truyền mà, mế không nói cho eng ún bộ đội biết đâu.Tôi phải giới thiệu mình là chiến sĩ vệ sinh, lo lắng sức khỏe cho bộ đội vàtha thiết đề nghị:- Mế cho con biết loại lá gì ở rừng mà công hiệu đến vậy, để sau này con sửdụng cấp cứu anh em chứ! Giúp bộ đội cũng là đánh Tây mà!Mế cười tủm tỉm:- Mế nói, eng ún lại trách mế...- Không, bộ đội ơn mế lắm, sao lại trách mế được!- Mế lấy cục phân mới đi, nướng cháy lên, hòa với nước đun sôi cho eng únuống đấy! Tôi rùng mình, nói:- Lá trong rừng thiếu chi, mà mế phải lấy thứ ấy cho bộ đội uống- Không được, tối nay eng ún đã phải hành quân rồi. Lá rừng không chữađược nhanh thế đâu!- Trung đội tôi được phái đi làm nhiệm vụ độc lập. Sau một trận đánh, trungđội bị kẻ địch bao vây trên một ngọn đồi rậm rạp. Trung đội trưởng quyếtđịnh sáng sớm hôm sau mở đường máu thoát hiểm.Tôi lên cái bắp chuối rất to, đỏ rực, nóng như lửa ở bắp chân. Chân co rútkhông tài nào bước đi được. Tôi là chiến sĩ ít tuổi (17 tuổi) lại là chiến sĩ vệsinh, chiến sĩ văn hóa dạy chữ cho anh em trong trung đội, nên được các anhrất nuông chiều. Ban chỉ huy lo lắng, toàn trung đội lo lắng. Cáng tôi theokhông được, vì quân địch bủa vây nhiều lớp. Mở đường máu phải tuyệt đốibí mật, nhanh gọn. Lúng túng với bệnh binh thì chắc chắn không thể thoáthiểm. Hơn nữa, bộ đội nhịn đói, chiến đấu cả ngày và cũng có nhiều anh embị thương nhẹ đi theo trung đội. Trong ánh nắng yếu ớt của chiều tà miềnnúi, trung đội trưởng nhìn tôi hồi lâu, lắc đầu. Tôi hiểu anh nghĩ gì- Không đem tôi đi theo, cái chết chắc chắn sẽ đến với tôi. Tôi nắm tay anh:Anh cho em xin quả lựu đạn! Anh hiểu tôi có ý định gì. Những chiến binhTây Tiến đó còn tới hôm nay hẳn còn nhớ câu nói đầu lưỡi bằng tiếng Pháptrước khi lâm trận “Nous Mourissons ensemble” (chúng ta cùng chết) hoặc“Moi et toi, nous mourissons ensemble” (tao với mày cùng chết). Kẻ thùhung hãn, vũ khí trang bị đến tận răng. Quân ta ăn đói, mặc rách, vũ khí thôsơ, ghẻ lở đầy người, sẵn sàng lấy cái chết chứng tỏ uy dũng của Bộ đội CụHồ, quyết tử để Tổ quốc quyết sinh. Tất cả vì nước, vì dân, vì độc lập, tự docủa Tổ quốc. Trung đội trưởng rơm rớm nước mắt, tay run run tháo quả lựuđạn ở thắt lưng trao cho tôi. Trời miền núi chóng tối, nằm gối đầu lên gốccây, tôi chợt nhớ ...

Tài liệu được xem nhiều: