Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?Chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu?Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn côđơn, không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phảichọn cách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.Tôi chưa bao giờ kể cho ai về câu chuyện giữa tôi, và cô bạn thân duy nhất của tôi.Có những thứ vĩnh viễn là bí mật, có những thứ sợ nhắc lại sẽ đau lòng, cũng cónhững thứ vì quá đẹp nên luôn được cẩn trọng nâng niu. Bất cứ khi nào có thểđược mang ra nhìn lại, cũng đủ để tôi thấy được, rằng mình đã có cô ấy, chính làsống không phí phạm một đời.Có ký ức nào tự nhắc cho chúng ta nhớ? Có cuộc gặp gỡ nào đã định sẵn là sẽ trởthành định mệnh?Giống như việc tôi chưa bao giờ tin vào số phận, nhưng dường như số phận luônđeo bám chúng tôi, và tìm cách quyết định cuộc đời của chúng tôi.- Này, tại sao cậu lại khóc? Phải trả đũa lại chúng nó chứ? Lớn rồi mà sao vẫn cònyếu đuối như trẻ con thế?Cô bạn lại gần tôi, ngồi xổm xuống bên cạnh. Mái tóc xoăn dài buông thõng xuốngvai, lòa xòa trước mặt. Đôi mắt đẹp nhưng vô thần vẫn nhìn về phía trước, nếu nhưkhông có câu nói vừa rồi thì có lẽ, tôi tin chắc rằng cô ấy đang nói với ai chứ chẳngphải tôi.- Phương?- Cậu biết tôi? – Cô bạn nhướn mày nhìn sang, khuôn miệng he hé một nụ cười nửamiệng, nhưng không khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm. Trái lại, tôi bất giáccảm thấy thật thân thiết.- Cậu là hoa khôi của trường, đương nhiên là…- Hoa cái con khỉ gì chứ, cũng chẳng phải là cái gì ăn được – Phương xoa xoa tayrồi ngồi bệt hẳn xuống, cởi chiếc dày cao gót ném sang một bên, khẽ dựa lưng vàobức tường phía sau, rồi cô ấy quay sang tôi – Thật ra tôi rất ghét kiểu con gái nhưcậu, dễ bị bắt nạt, lúc nào cũng khóc lóc.-…- Nhớ lại, trước kia tôi cũng như cậu, cũng bị người khác bắt nạt, cũng bị người talấy ra làm trò đùa. Tôi vẫn thường ghét bỏ con người khi trước của mình, vẫnthường tìm cách phủ nhận. Nhưng rồi hôm nay nhìn thấy cậu, tôi lại bỗng dưngnhớ về những ngày tháng ấy, thật kỳ lạ!- Cậu, cũng từng như thế này sao?- Không tin được đúng không? Thật ra tôi cũng là đứa nhu nhược như thế đấy!- Tại sao lại nói chuyện này với tớ?- Vì định làm bạn với cậu! Bí mật này coi như làm quà tặng cho cậu.- Làm bạn với tớ? Nhưng vì sao lại muốn làm bạn với tớ cơ chứ?- Hỏi nhiều thế, chỉ là tự dưng tìm lại được hình bóng trong ký ức thôi, đừng nghĩngợi nhiều. Làm bạn với tôi, cậu sẽ không bị bắt nạt nữa, thế nào?- Chắc chắn tớ phải đồng ý?- Chắc chắn, cậu hết lựa chọn rồi! Từ giờ chúng ta sẽ dựa vào nhau, để chống lạithế giới – Cô bạn bất chợt cười khanh khách, một kiểu phong thái mà tôi có cốgắng cách nào cũng không thể làm được.Lúc đó, tôi chỉ đơn thuần nghĩ, chúng tôi là hai con người khác nhau, vì là haingười khác nhau nên cá tính khác nhau. Những ưu điểm của cô ấy, xuất phát từ cátính của cô ấy mà thôi. Tôi đã nghĩ như vậy mà không biết, người bạn này của tôiđã từng có một quãng thời gian chật vật thế nào để biến thành một cô gái như hiệntại. Mọi thứ đều là cô ấy nỗ lực để có được, chứ không phải tự nhiên.Con người ta thật không dễ dàng gì để có thể biến mình thành một con người khác.Chúng ta khuông muốn thay đổi, nhưng rõ ràng chúng ta buộc phải thay đổi. Đó làquy luật của cuộc đời, dù muốn hay không, vẫn phải chấp nhận nó, như một điềukiện để sinh tồn. Mãi sau này, khi tôi cũng đã thay đổi, tôi mới nhận ra được chânlý ấy.Đến lúc đó, bóng ma ký ức trong đầu tôi mới biến mất. Tất cả đều được giải thoát,nhưng tôi vẫn chỉ ôm trong tay mảnh tâm hồn hao mòn của mình mà chống chọikiên trì với cái gọi là số phận. Mọi thứ đều tàn nhẫn, cả cuộc đời cũng thật tànnhẫn.…Đúng như Phương nói, chúng tôi đã dựa vào nhau trong suốt những ngày tháng sauđó. Chỉ hai chúng tôi, tưởng như cô độc mà lại không cô độc. Bởi vì theo như côấy nói, cô ấy không cần đám đông vây quanh tán thưởng trở thành bạn, cô ấy cầnmột người có thể chân thật với nhau là bạn, khi cần khóc thì giữ cho nhau đừngkhóc, khi cần cứng cỏi thì cùng nhau luyện tập cứng cỏi.Tôi phát hiện, Phương luôn cảm thấy cô đơn hoàn toàn trong chính thế giới củamình, vì thế, cô ấy cần có tôi để lôi cô ấy ra khỏi mọi sự bế tắc ấy. Không ai hiểucô ấy, chỉ mình tôi có thể, hoặc nói một cách khoa trương hơn, tôi có thể nhìn sâuvào trong tâm hồn toàn sương mù từng lớp từng lớp của cô ấy, nhận ra vô số vếtthương mà cô ấy đã giấu thật kỹ trong quá trình trưởng thành.Sự lớn lên nào chả chứa đựng những nỗi khốc liệt. Có những đứa trẻ luôn cô đơn,không phải vì chúng muốn như thế, mà bởi vì người khác bắt chúng phải chọncách lớn lên tàn nhẫn nhất với chính mình.Đó là buộc phải cứng cỏi, buộc phải tự đối xử với mình tàn nhẫn và coi mọi ngườixung quanh như không tồn tại.Phương không có bố, mẹ cô ấy chỉ là một công nhân làm thuê cho một xí nghiệpsản xuất kẹo. Ở thời của chú ...