Danh mục

Chung Vô Diệm - Hồi thứ Bốn Mươi Sáu

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.79 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nói về Chung hậu khi được trái đào hồng rồi thì mừng rỡ khôn cùng, bèn trở vào tiệc nói với Trang vương rằng: - Ai gia đánh cờ với Hầu Anh hơn thua trong một bàn cũng đủ biết. Trang vương khen phải. Trung Hiếu vương (là Ngũ Tân) bày cờ dâng lên. Chung hậu đi ngựa trước, Hầu Anh lên tướng, sau Chung hậu vô pháo, Hầu Anh ra xe. Khi đó, Chung hậu cố ý làm cho trái đào trong tay áo ló ra, Hầu Anh thấy trái cây thời thèm lem lẻm, tay thời đi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chung Vô Diệm - Hồi thứ Bốn Mươi Sáu Chung Vô Diệm Hồi thứ Bốn Mươi Sáu Chung hậu đánh cờ, chém Hầu thừa tướng Ngũ Anh cướp trận, trúng kế Liêm Pha Nói về Chung hậu khi được trái đào hồng rồi thì mừng rỡ khôn cùng,bèn trở vào tiệc nói với Trang vương rằng: - Ai gia đánh cờ với Hầu Anh hơn thua trong một bàn cũng đủ biết. Trang vương khen phải. Trung Hiếu vương (là Ngũ Tân) bày cờ dânglên. Chung hậu đi ngựa trước, Hầu Anh lên tướng, sau Chung hậu vô pháo,Hầu Anh ra xe. Khi đó, Chung hậu cố ý làm cho trái đào trong tay áo ló ra,Hầu Anh thấy trái cây thời thèm lem lẻm, tay thời đi cờ lia lịa mà mắt cứngó chăm chú trong ống tay áo của Chung hậu hoài. Khi cờ đã nhập cuộc,Chung hậu đem ngựa chiếu tướng bên điều, Hầu Anh xem lại cả kinh! Nếulên một nước thì mắc chân ngựa, còn đi qua bên tả thì bị xe, đi qua bên hữuthì có pháo. Hầu Anh còn đương lúng túng, Yến Anh vỗ tay cười lớn và nóirằng: - Chung nương nương hơn rồi. Sở vương nghe nói hồn kinh thất vía. Trung Hiếu vương cũng ta nhathiết xỉ, không biết vì cớ gì khi hồi nãy Hầu Anh đã gần ăn hai lượt mà bâygiờ sao lại bị thua. Oán khí bèn xông lên, đứng cãi lộn với Yến quân sư omsòm bở lở. Tề Tuyên vương thấy vậy mới nói: - Thôi các người đừng rầy nữa, để đánh bàn khác mới rõ tài. Trung Hiếu vương vâng chịu, sắp cờ lại dâng lên, hai người cùng ngồiđánh như thường. Chung hậu giây lâu làm cho trái đào lòi ra, Hầu Anh thấyđào thời đã thèm chảy nước miếng. Chung hậu lại cố ý bèn lấy trái đào bỏ rangoài. Hầu Anh thấy vậy cả thèm, một tay thì đi cờ, còn một tay thì rờ rẫmtrái đào mà không dám lấy, bởi cớ ấy nên bị Chung hậu chiếu một nướcpháo trúng nữa. Hầu Anh ngó lại thấy cờ đã thua chắc rồi, cứ ngồi gầm mặtxuống hoài. Chung hậu nói: - Ai gia đã thắng luôn hai bàn rồi, có ai điều gì nói nữa không? Trung Hiếu vương khi ấy trong bụng như có dầu sôi lửa đỏ, chỉ mặtChung hậu mà mắng rằng: - Con xủ phụ mi dùng gian kế mới thắng được Hầu Anh. Chung hậu nổi giận mắng lại rằng: - Vua tôi bây thật bất thông! Khi không mà lập ra hội kỳ bàn, đemgiang san ra đánh cuộc. Giữa đây ta làm thua luôn hai cuộc, chúng bây đừngỷ thế binh nhiều, Ai gia thiệt không nao một mảy. Chung hậu nói rồi đứng dậy, lấy mắt mà ngó Quản Thoại Hoa vớiĐiền Côn, hai người biết ý liền giữ theo việc bổn phận mình. Chung hậu lạinói rằng: - Ta hôm nay cũng vì các ngươi mà trừ một mối hoạ căn. Dứt lời liền rút cây báu kiếm chém Hầu Anh đứt làm hai đoạn. NgũTân bèn hươi gươm xốc tới nói rằng: - Con xủ phụ này thiệt quá lẽ, dám tới đây làm sự sát nhân. Điền Côn nghe nói đổ cơn nhưng phải dằn lòng, bèn bảo hộ Yến Anhđi xuống trước. Khi xuống khỏi tầng thứ nhất, thấy hai bên có binh mai phục rất nhiều,những đồ câu móc với dây giăng mà một mình tả xung hữu đột, chém ngườinhư cắt cỏ, lần lần đi tới tần thứ tư thì phục binh ào đến vây phủ, mà thanglầu đã bị rút mất, bốn phía không có đường. Điền Côn nghĩ đi nghĩ lại đã vôphương, bèn cặp nách Yến Anh nhảy bay xuống đất. Khi xuống tới nơi lòngmừng lập cập, đã lo giữ mình lại lo giữ quân sư, một con mắt chia làm ba,bốn phía đều thấy binh Sở. Còn khi Ngũ Tân hươi gươm tới muốn chém Chung hậu, Chung hậulật đật cõng Tuyên vương cùng đưa gươm rượt đánh và thối lui. Khi ấyQuản Thoại Hoa kêu nói: - Huỳnh Nhung! Tới đây nạp mạng hay sao? Huỳnh Nhung cả giận, đánh với Quản Thoại Hoa một hồi, nhưng sứcgià cự sao cho lại, bị Quản Thoại Hoa chém một gươm hồn lìa về địa phủ.Quản Thoại Hoa lại lia gươm xốc tới chém Sở Trang vương, Ngũ Tân trở lạitiếp đánh với Quản Thoại Hoa để cho Trang vương đào nạn. Đương lúc hỗnchiến, một mình Chung hậu, sau lưng thì mắc cõng Tuyên vương, hai taychém nam đỡ bắc như vào chỗ không người, còn Ngũ Tân đánh với QuảnThoại Hoa tính bề khó thắng nổi, bèn truyền cho quân cung tiễn bắn ra mộtlượt như mưa. Tuyên vương xem thấy lệ ứa dầm dề, Thoại Hoa lòng đau từkhúc. Khi đó Chung hậu niệm chú tị tiễn bắn ra vẹt ra chẳng trúng mình, cònthương thay, Quản thị một thân một kiếm, tay đã mỏi rung, không phươngngăn đỡ nữa, bèn ngó Chung hậu hai hàng tuôn nhỏ thiết tha, lưỡi gươm linhphú mặc trời già, ngàn năm thành sử bia danh. Quản Thoại Hoa liều mình vìnước, một khối thi hài bên Sở quốc, trung hồn ngàn năm lại Tề thành. Tuyênvương thấy vậy cả kinh, Ngũ Tân vui mừng quá đỗi, bèn truyền quân maiphục bốn phía đều phóng hoả vây khốn vợ chồng vua Tề. Nói về Tiêu Mân ngó thấy trên lầu loạn động, liền khiến một viêntướng cạnh tới ăn cướp con ngựa của Chung nương nương. Không dè LiêmCang là Thần sát vương giáng thế, mắt ngó bốn phương tám hướng chẳngsót nơi nào, tướng Sở chạy đến thình lình bị Liêm Cang đâm trúng mộtthương chết tốt. Tiêu Mân xem thấy nổi giận mắng ...

Tài liệu được xem nhiều: