Chung Vô Diệm - Hồi thứ Năm Mươi Sáu
Số trang: 19
Loại file: pdf
Dung lượng: 179.42 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Nói về Chung hậu một tay thì cặp nách Anh vương, một tay thì cũng rút gươm đánh với Lão tổ, bởi vậy nên Lão tổ chẳng dám hạ thủ, sợ Anh vương tánh mạng chẳng còn, liền bàn với bốn vị Quốc vương, hãy để cho Chung nương nương tẩu thoát, chừng cứu được Anh vương khỏi nạn rồi sẽ cùng nó giao phong mới đặng. Bốn vua thảy đều bằng lòng, nên phục binh không hề động thủ. Lúc đó Liêm Cang ở trên bờ ngó thấy, liền đùa binh áp tới mé sông, Chung hậu thấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chung Vô Diệm - Hồi thứ Năm Mươi Sáu Chung Vô Diệm Hồi thứ Năm Mươi Sáu Chung hậu một ngày giết năm vua, Điền Đơn vâng lời xuống tìm mẹ Nói về Chung hậu một tay thì cặp nách Anh vương, một tay thì cũngrút gươm đánh với Lão tổ, bởi vậy nên Lão tổ chẳng dám hạ thủ, sợ Anhvương tánh mạng chẳng còn, liền bàn với bốn vị Quốc vương, hãy để choChung nương nương tẩu thoát, chừng cứu được Anh vương khỏi nạn rồi sẽcùng nó giao phong mới đặng. Bốn vua thảy đều bằng lòng, nên phục binhkhông hề động thủ. Lúc đó Liêm Cang ở trên bờ ngó thấy, liền đùa binh áptới mé sông, Chung hậu thấy có cứu binh tới, bèn niệm chú tam thai ly địa,và kẹp nách Anh vương nhảy bổng lên trên bờ, Điền Côn ngó thấy ngẩn ngơ,cũng tuốt ra trước mũi thuyền nhảy theo lập tức. Chung hậu và Điền Cônchạy trước, bốn vua cùng Lão tổ lục thục theo sau, còn anh em Liêm Thuậnmau mau, đem dâng những đồ đao mã cho Chung hậu. Đây nói về Anh vương bị Chung hậu kẹp vào nách, đau bấy khắpmình, mới cầu xin Quốc mẫu phóng sinh, đặng ra lịnh bãi binh về nước, Anhvương khóc than hết sứt, Chung hậu giả làm bộ không nghe, bè dồi Anhvương lên trên trời té xuống đập đầu, hồn về chín suối. (Nguyên năm vịQuốc vương đó, vốn là năm vị Long thần ngày nay số đã mãn phần, nên bịChung hậu đưa về trời một lượt). Khi bốn vị Quốc vương kia thấy Anhvuơng đã thác rồi, thảy đều thương tiếc, khóc ròng với nhau, còn Lão tổ lậtđật lên tướng đài đốt lửa làm hiệu lịnh. Hết thảy tướng binh năm nước, đềuáp lại phủ vây, trung ương, nam bắc, đông tây, tám hướng đao thương chớnchở. Bảy vị Nguyên nhung cũng theo phò trợ, đánh thôi thiên ám địa hồn,đầy đồng máu chảy như sông, khắp nơi thây bày chật đất. Mười một nướctướng tài đủ mặt, say máu ngà chưa định hơn thua, đấu lòng phỉ chí tranhđua, số trời khiến năm vua bỏ mạng. Nói về Lỗ Lăng, vương lòng hằng hoài hận, đi chiêu thân lại bị đòn,quyết làm sao một mất một còn, mới hiệp nhau lập kế ra Tương giang đạihội, nay lại thấy Anh vương chết nữa, nên tức tối vô hồi, bèn giục ngựabuông cương lướt tới, cả kêu nói rằng: - Bớ con Xủ phụ, mi chớ hành hung, trận này quyết định thư hùng,đặng trả thù Anh vương cho biết mặt. Nói dứt tiếng liền hươi đao chém tới. Chung hậu cũng đưa kiếm đỡ rađánh hơn ba chục hiệp. Lỗ vương thế cự không nổi bèn giục ngựa chạy dài,Chung hậu cũng quất ngựa đuổi theo chém với một đao. Lỗ vương đứt ralàm hai đoạn. Tần vương thấy vậy lòng càng sầu thảm, nhưng quyết chí nênchẳng kể mất còn, bèn hươi gươm Thanh phong và giục ngựa tới chém nhầumấy hiệp. Chung hậu một tay thời cầm đao cự địch, còn một tay thời với raníu lấy ngọc đái của Tấn Anh vương, hai đàng lôi kéo nhung nhăng, Chunghậu mới bắt Tấn Anh vuơng qua để nằm ngang trên lưng ngựa, rồi cầm Địnhtề đao cứa cổ. Tấn vuơng kêu năn nỉ hết lời. Chung hậu mới nói: - Giết rắn thì phải trừ nọc, nếu để ngươi còn chẳng phải dễ chi. Nói rồi liền xuống đao. Tấn vương bỏ mạng chiến trường, Lươngvương lại hành hung lướt tới, mình cưỡi một con hồng thú, tay cầm một câytrường thương. Chung hậu xem mặt lại tỏ tường, bèn mắng rằng: - Đồ gian vương, sao không chết luôn đi cho rảnh. Lương vương không hề đáp lại, giục thú hương thương đâm nhầu, haiđàng đánh đặng giây lâu, Chung hậu đã có hơi mệt thở, bèn niệm ít câu thầnchú, lấy Ngũ lôi tiên báu liệng lên, nghe tiếng nổ vang rền dậy đất, Lươngvương bèn lật đật ngó lên, kế bị Ngũ lôi đánh trúng chết liền, Thần long đàbỏ mạng qui thiên, Chung hậu mới dừng tay nghỉ, Điền Côn ở sau tiếp theotrợ chiến, thấy Nương nương nhung giáp như thoa son, đầy mình dấy máuđỏ lòm, bốn phía lại phục binh bắn tới. Lúc đó, Tống vương ở trên gò cao ngó thấy, truyền tam quân vây phủđông tây, đao thương rực rỡ dẫy đầy, khắp núi cờ chiêng inh ỏi. Chung hậubèn nghĩ: “Nếu mình làm phép đằng vân độn thổ, mà về dinh thời đặng rồi, ngạivì bảy vị Nguyên nhung, có sai thất thế nào, thì mình chẳng khỏi mang lấytiếng”. Nghĩ như vậy nên quyết sanh tử một trường hỗn chiến, cho rõ tài Xủphụ với đời. Chung hậu suy nghĩ vừa rồi, xảy Tống vương đã buông cươnglướt tới, Chung hậu lấy thần cung giương ra, nhắm báng Tống vương trungngay chỗ yến hầu, liền vùng vằng trên ngựa giây lâu, quan bảo giá tưởng đâuTống vương bị kinh phong huyết vựng, nên lật đật đua nhau chạy tới, thấyTống vương máu chảy dầm dề, cùng nhau bảo hộ đem về, thời Tống vươngđã hôn mê bất tỉnh. Kế một lát nương theo mây bạc, năm vua đều hồn xuốngsuối vàng, uổng công trình lập hội Tương giang, khiến bá tánh đều mang taihọa. Nói về Chí Tôn lão tổ ở trên tuớng đài, xem thấy năm vua đã bị nạn,thì hầm quyết xuống bắt cho đặng Chung hậu mà ăn gan, bè truyền bộ hạ nhilang, phát hiệu pháo tới chiến tràng đối địch. Chung hậu vừa ngó thấy mặt,thì hỏi rằng: - Bớ thằng yêu đạo, mi d ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chung Vô Diệm - Hồi thứ Năm Mươi Sáu Chung Vô Diệm Hồi thứ Năm Mươi Sáu Chung hậu một ngày giết năm vua, Điền Đơn vâng lời xuống tìm mẹ Nói về Chung hậu một tay thì cặp nách Anh vương, một tay thì cũngrút gươm đánh với Lão tổ, bởi vậy nên Lão tổ chẳng dám hạ thủ, sợ Anhvương tánh mạng chẳng còn, liền bàn với bốn vị Quốc vương, hãy để choChung nương nương tẩu thoát, chừng cứu được Anh vương khỏi nạn rồi sẽcùng nó giao phong mới đặng. Bốn vua thảy đều bằng lòng, nên phục binhkhông hề động thủ. Lúc đó Liêm Cang ở trên bờ ngó thấy, liền đùa binh áptới mé sông, Chung hậu thấy có cứu binh tới, bèn niệm chú tam thai ly địa,và kẹp nách Anh vương nhảy bổng lên trên bờ, Điền Côn ngó thấy ngẩn ngơ,cũng tuốt ra trước mũi thuyền nhảy theo lập tức. Chung hậu và Điền Cônchạy trước, bốn vua cùng Lão tổ lục thục theo sau, còn anh em Liêm Thuậnmau mau, đem dâng những đồ đao mã cho Chung hậu. Đây nói về Anh vương bị Chung hậu kẹp vào nách, đau bấy khắpmình, mới cầu xin Quốc mẫu phóng sinh, đặng ra lịnh bãi binh về nước, Anhvương khóc than hết sứt, Chung hậu giả làm bộ không nghe, bè dồi Anhvương lên trên trời té xuống đập đầu, hồn về chín suối. (Nguyên năm vịQuốc vương đó, vốn là năm vị Long thần ngày nay số đã mãn phần, nên bịChung hậu đưa về trời một lượt). Khi bốn vị Quốc vương kia thấy Anhvuơng đã thác rồi, thảy đều thương tiếc, khóc ròng với nhau, còn Lão tổ lậtđật lên tướng đài đốt lửa làm hiệu lịnh. Hết thảy tướng binh năm nước, đềuáp lại phủ vây, trung ương, nam bắc, đông tây, tám hướng đao thương chớnchở. Bảy vị Nguyên nhung cũng theo phò trợ, đánh thôi thiên ám địa hồn,đầy đồng máu chảy như sông, khắp nơi thây bày chật đất. Mười một nướctướng tài đủ mặt, say máu ngà chưa định hơn thua, đấu lòng phỉ chí tranhđua, số trời khiến năm vua bỏ mạng. Nói về Lỗ Lăng, vương lòng hằng hoài hận, đi chiêu thân lại bị đòn,quyết làm sao một mất một còn, mới hiệp nhau lập kế ra Tương giang đạihội, nay lại thấy Anh vương chết nữa, nên tức tối vô hồi, bèn giục ngựabuông cương lướt tới, cả kêu nói rằng: - Bớ con Xủ phụ, mi chớ hành hung, trận này quyết định thư hùng,đặng trả thù Anh vương cho biết mặt. Nói dứt tiếng liền hươi đao chém tới. Chung hậu cũng đưa kiếm đỡ rađánh hơn ba chục hiệp. Lỗ vương thế cự không nổi bèn giục ngựa chạy dài,Chung hậu cũng quất ngựa đuổi theo chém với một đao. Lỗ vương đứt ralàm hai đoạn. Tần vương thấy vậy lòng càng sầu thảm, nhưng quyết chí nênchẳng kể mất còn, bèn hươi gươm Thanh phong và giục ngựa tới chém nhầumấy hiệp. Chung hậu một tay thời cầm đao cự địch, còn một tay thời với raníu lấy ngọc đái của Tấn Anh vương, hai đàng lôi kéo nhung nhăng, Chunghậu mới bắt Tấn Anh vuơng qua để nằm ngang trên lưng ngựa, rồi cầm Địnhtề đao cứa cổ. Tấn vuơng kêu năn nỉ hết lời. Chung hậu mới nói: - Giết rắn thì phải trừ nọc, nếu để ngươi còn chẳng phải dễ chi. Nói rồi liền xuống đao. Tấn vương bỏ mạng chiến trường, Lươngvương lại hành hung lướt tới, mình cưỡi một con hồng thú, tay cầm một câytrường thương. Chung hậu xem mặt lại tỏ tường, bèn mắng rằng: - Đồ gian vương, sao không chết luôn đi cho rảnh. Lương vương không hề đáp lại, giục thú hương thương đâm nhầu, haiđàng đánh đặng giây lâu, Chung hậu đã có hơi mệt thở, bèn niệm ít câu thầnchú, lấy Ngũ lôi tiên báu liệng lên, nghe tiếng nổ vang rền dậy đất, Lươngvương bèn lật đật ngó lên, kế bị Ngũ lôi đánh trúng chết liền, Thần long đàbỏ mạng qui thiên, Chung hậu mới dừng tay nghỉ, Điền Côn ở sau tiếp theotrợ chiến, thấy Nương nương nhung giáp như thoa son, đầy mình dấy máuđỏ lòm, bốn phía lại phục binh bắn tới. Lúc đó, Tống vương ở trên gò cao ngó thấy, truyền tam quân vây phủđông tây, đao thương rực rỡ dẫy đầy, khắp núi cờ chiêng inh ỏi. Chung hậubèn nghĩ: “Nếu mình làm phép đằng vân độn thổ, mà về dinh thời đặng rồi, ngạivì bảy vị Nguyên nhung, có sai thất thế nào, thì mình chẳng khỏi mang lấytiếng”. Nghĩ như vậy nên quyết sanh tử một trường hỗn chiến, cho rõ tài Xủphụ với đời. Chung hậu suy nghĩ vừa rồi, xảy Tống vương đã buông cươnglướt tới, Chung hậu lấy thần cung giương ra, nhắm báng Tống vương trungngay chỗ yến hầu, liền vùng vằng trên ngựa giây lâu, quan bảo giá tưởng đâuTống vương bị kinh phong huyết vựng, nên lật đật đua nhau chạy tới, thấyTống vương máu chảy dầm dề, cùng nhau bảo hộ đem về, thời Tống vươngđã hôn mê bất tỉnh. Kế một lát nương theo mây bạc, năm vua đều hồn xuốngsuối vàng, uổng công trình lập hội Tương giang, khiến bá tánh đều mang taihọa. Nói về Chí Tôn lão tổ ở trên tuớng đài, xem thấy năm vua đã bị nạn,thì hầm quyết xuống bắt cho đặng Chung hậu mà ăn gan, bè truyền bộ hạ nhilang, phát hiệu pháo tới chiến tràng đối địch. Chung hậu vừa ngó thấy mặt,thì hỏi rằng: - Bớ thằng yêu đạo, mi d ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
chung vô diệm truyện trung quốc văn học trung quốc lịch sử trung quốc qua truyện nhân vật lịch sử trung hoaGợi ý tài liệu liên quan:
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Bảy Mươi
7 trang 288 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 2 (A)
23 trang 281 0 0 -
Càn Khôn Song Tuyệt - Gia Cát Thanh Vân
722 trang 128 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (B)
29 trang 111 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 5 (B)
30 trang 109 0 0 -
Lã Bất Vi - PHẦN THỨ NHẤT: THƯƠNG BÁ - Chương 1 (A)
24 trang 103 0 0 -
Phân tích thành ngữ bốn chữ tiếng Trung chủ đề 'tính cách – thái độ con người'
7 trang 97 0 0 -
2 trang 78 0 0
-
Luân Hồi Cung Chủ - Gia Cát Thanh Vân
494 trang 60 0 0 -
378 trang 41 0 0