Thông tin tài liệu:
Tôi được thừa hưởng của gia đình một tài sản lớn, và chi tiêu vung phí một phần đáng kể trong các cuộc chơi bời phóng túng của tuổi trẻ. Nhưng tôi đã kịp hồl tỉnh lại và thấy là sự giàu có sẽ chẳng bền, chẳng mấy chốc mà tiêu tan khi người ta cững vung tay quá trán như tôi. Thêm nữa, tôi nghĩ là trong cuộc sống ẩu tả không nền nếp, tôi đã vung phí thời gian là thứ quí nhất trên đời. Tôi còn thấy là nỗi khổ nhất trong các nỗi khổ là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CHUYẾN ĐI ĐẦU TIÊN CỦA SINDBAD Nghìn lẻ một đêm Chương 26CHUYẾN ĐI ĐẦU TIÊN CỦA SINDBAD Tôi được thừa hưởng của gia đình một tài sản lớn, và chi tiêu vung phímột phần đáng kể trong các cuộc chơi bời phóng túng của tuổi trẻ. Nhưngtôi đã kịp hồl tỉnh lại và thấy là sự giàu có sẽ chẳng bền, chẳng mấy chốc màtiêu tan khi người ta cững vung tay quá trán như tôi. Thêm nữa, tôi nghĩ làtrong cuộc sống ẩu tả không nền nếp, tôi đã vung phí thời gian là thứ quínhất trên đời. Tôi còn thấy là nỗi khổ nhất trong các nỗi khổ là chiu cảnhnghèo túng trong tuổi già. Tôi lại nhớ câu nói nổi tiếng của Salomon vĩ đạingày xưa tôi thường được nghe cha tới nói lại: Chui vào nấm mồ còn dễ ehịuhơn là sống trong nghèo khổ . Thấm thía những điều suy ngẫm đó, tôi thugom tất cả tài sản còn lại đem bán đấu giá ở giữa chợ tất cả các đồ đạc,giường tủ, bàn ghế... Sau đó, tôi tìm cách kết thân với một vài thương giabuôn bán trên đường biển, tôi tham khảo ý kiến của những người có kinhnghiệm để được nghe những lời khuyên tốt. Cuối cùng tôi quyết làm chosinh lợi khoản vốn liếng còn lại và khi đã có quyết định đó, đem ra thi hànhngay không để chậm trễ. Tôi đi tới Balsora và ở đó đáp xuống một con tàucùng thuê chung với nhiều nhà buôn khác. Chúng tôi giương buồm thẳng đường sang Đông Ấn qua vịnh Ba Tưhình thành bởi bờ biển xứ Arabie hạnh phúc về bên phải và bờ biển Ba Tưbên trái chỗ rộng nhất ở đây theo dư luận chung ước chừng bảy mươi hải lý.Ra khỏi vịnh Ba Tư là vào biển xứ Levant cũng chính là biển Ấn Độ rộngmênh mông. Một phía nó có giớl hạn là bờ biển nước Abyssinie và muốn tớiquần đảo Vakvak thì đường dài là bốn ngàn năm trăm hải lý. Lúc đầu tôi rấtkhổ vì bị say sóng nhưng rồi quen đi và sức khoẻ tôi phục hồi rất nhanh. Dọc đường đi, chúng tôi ghé vào nhiều đảo để mua bán hoặc trao đổihàng hoá. Một hôm tàu đang chạy thì gió lặng làm tàu chúng tôi sững lạitrước một hòn đảo nhỏ là là trên mặt nước, màu xanh của nó trông giốngnhư một bãi cỏ chăn nuôi. Thuyền trưởng cho hạ buồm, lái tàu ghé vào đảovà cho phép những người trên tàu lên bờ nếu họ muốn. Tôi cũng là ngườitrong số người đặt chân lên đảo. Nhưng trong lúc chúng tôi vui đùa ăn uống, giải toả mệt nhọc thì bỗngthấy hòn đảo rung lên và làm cho một cái huých mạnh. Nói đến đây Scheherazade dừng lại vì trời đã sáng rõ. Cuối đêm hômsau nàng kể tiếp: *** - Tâu bệ hạ, Sindbad tiếp tục câu chuyện: Trên tàu, mọi người nhìnthấy hòn đảo rung chuyển vội gọi chúng tôi phải lên ngay kẻo chết đuối. Cáimà chúng tôi tưởng là hòn đảo nhỏ thì đó là lưng của một con cá voi khổnglổ. Những người nhanh chân thì vội nhảy vào xuồng, những ngườI khác laoxuống bơi, còn tôi chậm chân vẫn ở trên hòn đảo hay đúng hơn là trên lưngcá voi giữa lúc nó lặn xuống biển. Tôi chỉ còn đủ thời gian bíu vào mộtmảnh ván mang từ trên tàu xuống định để đốt lửa. Lúc đó người thuyềntrưởng, sau khi đón những người trên xuồng và một vài người bơi dướl nướclên tàu, muốn tận dụng ngay cơn gió thuận vừa nổi lên nên giương buồmcho tàu xuôi và thế là tôi bị bỏ lại không còn hy vọng đuổi kịp. Tôi bị sóng biển dập vùi lúc bị đánh sang bên nọ, lúc bị đẩy sang bênkia phải vật lộn với sóng để dành lấy sự sống suốt ngày hôm đó đến đêmhôm sau. Sáng ra, tôi thấy mình không còn sức nữa, đang tuyệt vọng chắckhông sao tránh khỏi được cái chết thì may sao, một làn sóng mạnh đã đánhgiạt tôi vào bờ một hòn đảo. Bờ cao và hiểm trở, tôi mất rất nhiều công sứcđể bò lên, nhưng nếu không có những rễ cây mà số phận đã run rủn cho trồira ở chỗ đó thì tôi chẳng còn cách nào để trèo lên được. Dù rất yếu vì đã phải vật lộn bao nhiêu lần với sóng biển không cómột chút gì trong bụng suốt cả ngày hôm trước, tôi vẫn cố gắng bò và tìmmột vài thứ lá cỏ ăn được cho vào miệng nhai. May mắn sao tôi gặp đượcmột suối nước trong và ngọt đã góp phần không ít để tôi phục hồi sức khoẻ.Đã lại người, tôi tiến vào phía trong đảo, đi lang thang không định hướng.Tới một cánh đồng cỏ rất đẹp, ở đó tôi nhìn thấy một con ngựa đang gặm cỏ. Đưa bước chân về phía đó nửa sợ nửa mừng tôi không biết là mìnhđang đi tìm cái chết hay là thấy được dịp tốt để bảo đảm sự sống của mình.Đến gần, tôi nhận ra đó là một con ngựa cái được buộc vào một cái cọc. Vẻđẹp của nó thu hút sự chú ý của tôi, nhưng trong lúc đang ngắm nhìn nó thìtôi nghe thấy tiếng một người đàn ông từ dưới đất vẳng lên. Một lát sau,người ấy xuất hiện tiến đến phía tôi và hỏi tôi là ai. Tôi kể lại chuyện củamình cho ông ta nghe. Ông ta liền nắm lấy tay, dắt tôi vào một cái hangtrong đó có nhiều người khác. Họ tỏ vẻ ngạc nhiên khỉ nhìn thấy tôi và tôicũng chẳng kém ngạc nhiên khi thấy họ. Ăn vài thứ thức ăn mà những người này đem đến cho rồi tôi hỏi họlàm gì ở cái nơi có vẻ rất hoang vu này. Họ bảo họ là những giám mã củavua Mihrage, quốc vương của hòn đảo này. Hằng năm vào mùa ...